Chương trước
Chương sau
“Nhớ rõ, thì làm phiền anh đưa phần quà đã thiếu nợ tôi bù lạicho tôi.” Đông Bác Hải rất nghiêm túc bình tĩnh đưa mắt nhìn gã và nói, nhưngđiều này đối với Đông Hải Sinh mà nói là rất ngây thơ lại càng buồn cười.
“Ha ha ha, mày thật sự cho rằng tao sẽ tặng quà cho mày sao,đồ ngu, tao lừa gạt mày thôi.” Gã càng chột dạ càng cười lớn tiếng, “Ít giở tròvới tao đi, mau thả Đông Hải đi, nếu không tao không dám cam đoan có thể mấtkiên nhẫn mà bắn nó một phát hay không.” “Đừng làm loạn.” Mềm không được, ĐôngBác Hải đổ mồ hôi, nhìn về phía Đông Đông Hải, “Phi Tước, thả anh ta.” “Cha, thảông ta, mẹ càng nguy hiểm hơn.” Cậu bé không đồng ý nói.
“Thả người!” Mặc Phi Tước hiểu anh, bảo người buông ĐôngĐông Hải ra, anh ta sợ tới mức chỉ còn lại nửa cái mạng.
“Yên tâm đi, anh rể tự có chừng mực.” Thấy cậu bé nhíu khuônmặt nhỏ nhắn, Chúc Kỳ ấn bờ vai của cháu, nói an ủi cháu, và gật đầu một cái, cậucũng chỉ có thể ký thác hi vọng lên trên người cha.
Bị gã siết chặt, hơi thở của Vô Song có chút khó chịu, nghẹnđỏ mặt, ho khan một chút, Đông Bác Hải thấy thế cũng lo âu đến mức sắp mất đi mộtchút kiên nhẫn cuối cùng để cùng kéo dài với anh ta, và gầm nhẹ: “Đông HảiSinh, tôi đã theo lời của anh thả Đông Đông Hải, anh cũng mau thả Vô Song đi.”“Cầu xin tao đi, mày cầu xin tao, có lẽ tao sẽ suy tính.” Gã cười gằn.
“Tôi cầu xin anh, cầu xin anh mau thả Vô Song ra.” “Đông BácHải, có ai cầu xin như mày hay sao? Hả?” Gã tà ác nhướng lông mày, Vô Song hítmột hơi thật mạnh, “Không cần, Bác Hải đừng cầu xin anh ta.” Cô tình nguyện chết,cũng không muốn anh vì cô mà chịu bất kỳ khuất nhục nào.
“Cầu người, là phải quỳ xuống cầu.” Đông Hải Sinh càng siếtchặt cổ của Vô Song hơn một chút, ý cảnh cáo cho thấy muốn cô câm miệng! “Không~” Bị gã siết chặt đến không thể hít thở, Vô Song đau đớn nhắm hai mắt lại, đôitay kéo cánh tay của gã thật chặt, cố gắng kéo tay của gã xuống, nhưng lạikhông được, lực trói gà của cô sao có thể địch được sức mạnh của đàn ông.
“Đông Hải Sinh, mau buông cô ấy ra.” Đông Bác Hải giận đến mứcsắc mặt xanh mét, gấp đến độ bước tới phía trước một bước, Đông Hải Sinh cười gằnlui về phía sau nửa bước, “Không phải muốn cầu xin tao à, nhanh lên một chútđi, tao chờ được, nhưng nó không chờ được.
.
.
.
.
.” Gã tà ác liếc mắt nhìn Vô Sông thiếu dưỡng khí nghiêm trọng,lại nhìn về phía Đông Bác Hải, rất tốt, cái gã muốn chính là bức nó đến vẻ mặtđau đớn này —— “Không.
.
.
.
.
.” Trong miệng không phát ra được một tiếng, Vô Song chỉ cóthể liều mạng gào thét ở trong lòng, Bác Hải đừng cầu xin anh ta, đừng cầu xinanh ta.
.
.
.
.
.
“Mẹ.” “Chị.” “Hải Sinh mau thả Vô Song.” Phía dưới mỗi mộtngười đều đổ mồ hôi lạnh thay Vô Song, gấp đến độ giống như là đang ở trên cáptreo vậy, tim chợt cao chợt thấp.
“Ảnh Tử, cậu có biện pháp gì có thể một phát bắn gục hắn takhông?” Bạch Dạ nắm chặt súng lục, nhỏ giọng hỏi ở bên tai Ảnh Tử.
“Không có.” Ảnh Tử bất đắc dĩ, đối phương cũng là một cao thủdùng súng, không có nắm chắc trăm phần trăm nổ súng, cậu cũng không dám tùy tiệnnổ súng, cậu sợ đánh lén không thành công, đối phương sẽ dùng Vô Song để chesúng.
“Tôi cầu xin anh, thả Vô Song.” Đông một tiếng, hai đầu gốicủa Đông Bác Hải quỳ xuống, cặp mắt đựng đầy nước mắt, không phải khuất nhục màlà sợ, nhìn Vô Song thoi thóp, anh gấp đến độ gầm thét như sói như hổ, “Maubuông cô ấy ra, cô ấy sắp không thể hít thở rồi.” “Mày gấp cái gì, nó còn chưachết.” Gã không nhanh không chậm mà cười thoải mái, khuỷu tay buông lỏng ra mộtchút, khiến Vô Song có thể lấy được hơi tàn “Khụ khụ khụ ——” Một trận ho kịchliệt đi qua, Vô Song nhìn Đông Bác Hải và rơi lệ lã chã: “Anh ngốc, đại ngốcnghếch, em không đáng để anh quỳ xuống.” “Em đáng giá.” Ánh mắt của anh lập lòecười nói với cô.
Cô khóc đến khàn tiếng, lắc đầu, cô không đáng giá, thật sựkhông đáng giá! “Đông Hải Sinh anh rốt cuộc muốn tôi làm sao làm mới bằng lòngthả Vô Song, anh nói đi, tôi làm theo.” Thu lại nụ cười tình cảm, anh trợn mắtvới Đông Hải Sinh.
“Tao muốn mày.
.
.
.
.
.” Lúc này, một hồi chuông điện thoại cắt đứt lời của gã, gãlấy điện thoại ở trong túi Tây phục ra, liếc mắt nhìn liền nhận, “A lô?” Giọngnói rất bực mình.
“Tiên sinh, cô Yên nhi tự sát ở trong phòng, trong phòng chảyra ngoài rất nhiều máu, cửa không mở ra được, ⒓đến bây giờ cũng còn chưa có tới, tiên sinh ngài mau trở về xemmột chút đi.” Giọng nói run rẩy của cô giúp việc rõ ràng là bị sợ tới mức khôngnhẹ, thở dốc hai cái nặng nề, lúc này, mặt của Đông Hải Sinh liền trắng bệch, đồđàn bà đáng chết, thực có can đảm tìm chết, mẹ kiếp.
Trong cơn giận dữ gã dùng sức ném điện thoại rơi bể.
“Lui ra, toàn bộ tất cả đều lui qua một bên cho tôi ——” Gã cựckỳ tức giận mà rống một tiếng với người ở phía lầu dưới, trong tay gã có contin, mọi người chỉ có thể theo lời nói của gã mà làm, ngoan ngoãn lui sang mộtbên, Đông Bác Hải nôn nóng muốn thử đứng dậy, nhưng bị mắt lạnh hung ác của gãlàm cho yên tại chỗ —— “Mày cũng lui qua một bên, ném khẩu súng tới đây, mau ~”Nghiêng đầu gã lại nói với lầu dưới: “Tụi mày cũng thế, ném toàn bộ súng rangoài cửa sổ, nếu mà tao phát hiện có ai dám dấu một cây súng nào, tao sẽ lấy mạngcủa con nhỏ này, mau.
.
.
.
.
.” Gã cầm súng chỉa vào đầu của Vô Song, mọi người không dámchần chờ một giây, tất cả đều ném súng ra ngoài cửa sổ, gã kèm Vô Song đi xuốnglầu dưới, mỗi một bước đều đi hết sức cẩn thận, Đông Bác Hải nhiều lần muốn đứngdậy đuổi theo, đều bị gã phóng mắt lạnh đến làm cho cứng đờ, chỉ có thể trơ mắtnhìn Vô Song.
“Hải Sinh thu tay lại đi, cha cầu xin con nể mặt cha người lớnnhất ở đây, đừng làm tổn thương tới ngừơi vô tội.” Lúc gã kèm Vô Song đi tới cửachính, thì ông cụ lại một lần nữa khuyên nhủ gã, nhưng kết quả vẫn là không cókết quả, gã hoàn toàn coi như ông cụ nói tào lao, không rãnh mà để ý tới.
“Anh, tột cùng là chuyện gì xảy ra, anh hận Đông Bác Hải,thì cũng không cần thiết phải giết người ~ anh, giết người là phạm pháp đó.” ĐôngĐông Hải kẻ lỗ mãng ở trong cuộc ân oán này, từ đầu đến cuối đều là một ngườingoài cuộc, anh ta rất ngu cũng rất ích kỷ, chỉ biết suy nghĩ chuyện của mình,chuyện bất lợi đối với mình, không liên quan đến mình, cho tới bây giờ đều làra vẻ việc không liên quan đến mình, tâm thái luôn treo thật cao, cho nên gãhoàn toàn không rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Đông Hải Sinh chỉ rất là đồng tình nhìn anh ta một cái, cũngkhông có nói gì, mang theo Vô Song đi ra ngoài.
Tên ngốc đáng thương, ngu xuẩn như heo, đúng là người ngốccũng coi như là có ngốc phúc, nhiều năm như vậy anh ta sống một cuộc sống thoảimái, dễ chịu.
Đông Hải Sinh kèm Vô Song đi tới trước một chiếc xe thểthao, mở cửa xe, gã mạnh mẽ nhét cô vào trong xe, vừa lên xe thì gã trực tiếpkhóa cửa xe lại, sau đó khởi động xe thể thao, nhanh chóng đi tới phía trước ——Phía sau, Đông Bác Hải và mọi người cũng lái ô-tô đuổi theo, Mặc Phi Tước vàanh ngồi một chiếc xe, vốn là bọn họ có thể tách ra ngồi, nhưng Mặc Phi Tước đốivới anh không an tâm, sợ anh kích động sẽ không cần để ý, đến lúc đó Vô Songkhông có cứu được, mà cũng làm mất mạng của anh luôn, vậy coi như là tiền mất tậtmang.
“Bạch Dạ, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, nhanh lênmột chút.
.
.
.
.
.” “Chủ tử, đã là cao nhất rồi.” Bên trong một chiếc xe việtdã cải tiến khác , cậu bé ngồi ở vị trí kế bên tài xế đã thúc giục Bạch Dạ tăngtốc, tăng tốc, nhưng Bạch Dạ đã nâng tốc độ xe tới mức cao nhất rồi, không thểtăng thêm, cậu là quá lo lăng cho an nguy của mẹ, cho nên mới gấp đến độ khôngbiết nên làm thế nào cho phải, Ảnh Tử ngồi ở phía sau đưa qua cổ an ủi cậu bévà nói, “Chủ tử, cậu đừng vội, phu nhân sẽ không có việc gì.” “Đông Hải Sinh làkẻ điên, chuyện gì cũng làm ra được.” Cậu đã hoàn toàn mất đi lý trí, tùy thờiđều có thể muốn mạng của mẹ, cậu không vội mới là lạ.
Bạch Dạ đã tăng tốc độ xe tới cực điểm, nên không dám qualoa, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào đường phía trước, mắt cũng không dámliếc, lời muốn nói chỉ có thể nhịn ở trong lòng, mà cái tên Ảnh Tử này khá ngốc,không biết an ủi người ta thế nào, cho nên bên trong xe lọt vào trầm mặc.
.
.
.
.
.
Ba chiếc xe ở trên đường cao tốc giống như điên cuồng sotài, ở bên trong chiếc xe thể thao trước mặt Vô Song ngồi yên lặng ở vị trí kếbên tài xế, không làm ầm ĩ, vẫn còn rất nhàn hạ thoải mái mà thưởng thức phongcảnh ven đường, thấy trên trán gã toát ra mồ hôi lạnh, cô đột nhiên nở nụ cười,“Anh đang lo lắng cái gì?” Đông Hải Sinh giống như để ngoài tai lời cô nói,không đáng trả lời.
“Có phải vội đi cứu người hay không?” Lúc anh ta nói điệnthoại, cô có nghe được một vài lời, hình như là người nào đó ầm ĩ tự sát, thấyĐông Hải Sinh lo lắng tức giận như vậy, lúc ấy Vô Song còn có kinh ngạc mộtchút, anh ta cũng biết yêu? A! “Câm miệng.” Tâm tình của gã kích động dị thườngnên mất khống chế, vừa đua xe vừa quát.
“Đông Hải Sinh anh có biết không, nghe xong chuyện xưa màanh nói với tôi, tôi thật sự rất đồng tình với anh, nhưng anh không cảm thấyanh làm như vậy là sai sao? Mẹ của Bác Hải là người thứ ba nhúng tay vào đúnghay không đúng, nhưng mà bà ấy đã lựa chọn rời đi, hơn nữa đã rời đi không phảisao, là mẹ của anh quá cực đoan cố chấp, mới có thể gây thành quả đắng như thế,đây không phải là lỗi của mẹ Bác Hải.” “Cô, mẹ kiếp, câm miệng cho tôi!” Hiện tạicái gì gã cũng không muốn nghe, trong lòng gã rất khó chịu.
“Đông Hải Sinh, anh cũng có người yêu, hãy nhớ lại một chútđi, khi anh biết cô ấy muốn rời khỏi anh thì tâm tình của anh là gì?” Tim củagã rất đau, rất đau, một khắc kia cảm giác giống như linh hồn đều bị rút đi vậy,hận không thể lập tức bay đến trước mặt cô ấy, không cho phép cô ấy có chuyện,đây chính là cảm giác yêu một người sao? Cha cũng là vì quá yêu người đàn bàkia, nên mới có thể bỏ lại mẹ không để ý, tình yêu thật không sai sao? Vô tộisao? Hít vào một hơi lạnh, gã cưỡng ép mình không thể bị vài ba lời của cô tađánh bại, ánh mắt của gã hung ác liếc cô một cái, cắn răng nghiến lợi: “Cô thậtsự cho rằng tôi không dám giết cô sao?” “Không, tôi chỉ muốn cho anh nhận rõmình sai đến mức nào.” “Cô đang dạy dỗ tôi?” Gã cười lạnh, liếc mắt kính sau xemột cái, thấy phía sau có xe đuổi theo, thì gã híp con ngươi nguy hiểm.
“Tôi chỉ đang giảng đạo lý với anh.” “Cô cảm thấy tôi sẽnghe lời cô?” “.
.
.
.
.
.
Không biết.” Vô Song lộ vẻ lúng túng, cô thấy thực sự giảngđạo lý với anh ta như là nói với vịt với gà vậy.
“Bin bin bin.
.
.
.
.
.” Xe cuar Đông Bác Hải rất nhanh đã chạy tới, nhấn còi ô tô—— “Đông Hải Sinh dừng xe! Chết tiệt! Anh mau ngừng xe cho tôi!” Anh nhìn quaxe, lớn tiếng kêu gào với Đông Hải Sinh, tốc độ xe đã tăng đến mức tối đa, tốcđộ lái gần như song song với gã, hai con mắt của anh đỏ đến kinh người tìm nhìnxem Vô Song có bình yên vô sự hay không, thấy cô vẫn còn hoàn hảo không hao tổngì ngồi ở bên cạnh gã, anh mơ hồ mà thở phào nhẹ nhõm, cố gắng vượt qua thếnhưng tốc độ xe có hạn, tốc độ lớn nhất chính là cùng gã giữ vững thăng bằng,như vậy sẽ rất nguy hiểm, bởi vì thỉnh thoảng sẽ có chiếc xe xông tới, tránhkhông kịp, rất có thể là xe hư người chết.
.
.
.
.
.
“Đông Hải Sinh, dừng xe! Mau ngừng xe cho tôi! Chết tiệt!”Anh điên cuồng gào thét.
“Cẩn thận, phía trước có xe.” Mặc Phi Tước ở bên cạnh hoảngsợ nhắc nhở anh, lo lắng của anh ấy rất là chính xác, anh kích động thật sự mặckệ hậu quả.
“Bác Hải.” Nhìn Đông Bác Hải liều mạng đuổi theo như vậy, VôSong lại bị cảm động đến nát lòng.
“Bác Hải, anh bình tĩnh một chút.” Mặc Phi Tước có chút khiếpsợ mà không dám để cho anh lái xe, quá điên cuồng, ở nơi này mà cứu người, rõràng là mất mạng, nhìn xe đối phương vừa vượt qua trước mặt bọn họ, Đông HảiSinh giận đến mức gân xanh nổi lên, một quyền đánh lên trên tay lái, không dámbuông lỏng mà đạp mạnh chân ga, tay nắm chặt tay lái bốc lên mồ hôi lạnh, theosát phía sau.
“Mẹ, mẹ.
.
.
.
.
.” Lúc này, chiếc xe của đám cậu bé lại đuổi theo, cậu đuổikịp đến vị trí là tay lái phụ, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy Vô Song, cậu dùngsức vỗ cửa sổ xe, hy vọng có thể khiến mẹ chú ý tới, không thể nghi ngờ cậuthành công, Vô Song nằm ở trên cửa sổ nhìn con, nước mắt càng cuộn trào mãnh liệt.
.
.
.
.
.
“Con trai!” Cô nhẹ nhàng ấp úng một tiếng.
“Mẹ, mẹ.
.
.
.
.
.” Thấy mẹ đang khóc, cậu thật là khổ sở, cậu muốn an ủi mẹnhưng đáng tiếc mẹ không nghe được lời của cậu nói.
Đột nhiên, Đông Hải Sinh lại tăng tốc chân ga, lại một lần nữabỏ xe của bọn họ ở phía sau, nằm ở trên thủy tinh, Vô Song kêu gào bi thương :“Con trai, con trai.
.
.
.
.
.” “Đông Hải Sinh! Dừng xe! Anh dừng xe!” Cô đột nhiên giốngnhư con sư tử nhỏ phát cuồng, bắt lấy cánh tay của gã, dùng sức lay lay.
Xích xích —— Bánh xe ở trên đường lớn lắc trái lắc phải masát mấy cái, hiện ra tia lửa nguy hiểm, Đông Hải Sinh lại lái xe quay về đúng đừơng,hất tay của cô ra, tức giận gầm thét một tiếng với cô: “Mẹ kiếp, mày muồn chếtà.” “Anh để cho tôi xuống xe, tôi muốn gặp con trai của tôi, tôi muốn gặp Bác Hải.”Cô rống lại.
“Đừng mơ tưởng!” Gã tàn ác lạnh lùng cự tuyệt.
“Đông Hải Sinh có bản lãnh thì anh một phát giết chết tôiđi.” Vô Song gào khóc , nước mắt đã sớm làm tầm mắt của cô mơ hồ, vào giờ phútnày cô tình nguyện chết, cũng không muốn trở thành lợi thế để anh ta uy hiếpĐông Bác Hải.
“Muốn chết? Tao sẽ thành toàn cho mày, nhưng —— trước hếttao muốn mày tận mắt nhìn Đông Bác Hải chết như thế nào.” Từng từ từng chữ hungác tràn ra từ giữa hàm răng của gã, “Trước mặt chính là vách đá, chỉ cần ĐôngBác Hải lái xe đi lên, tao sẽ đụng nó, ha ha.” Không —— Một đôi mắt đẹp sưng đỏcực kỳ kinh hãi nhìn gã, giống như là thấy Tu La kinh khủng ở địa ngục, làm ngườita sợ tới mức run rẩy.
“Bin bin bin.
.
.
.
.
.” Xe của Đông Bác Hải lại nhanh chóng đuổi theo —— Nghe tiếng,Vô Song mới lấy lại tinh thần, quay đầu lại nhìn chiếc xe phía sau, chiếc xephía sau đang đuổi theo đuôi chiếc xe này, nhìn xuyên qua đèn xe phản xạ, cô thấyrõ ràng anh bởi vì khẩn trương, mà sợ hãi, lo lắng, tức giận đến mức gương mặttuấn tú vặn vẹo, gương mặt này mặc kệ là hình dáng gì, cũng đẹp trai đến mứckhiến cô run sợ, tim đập nhanh, cô phải ghi tạc bộ dáng của anh thật sâu thậtsâu thật sâu vào trong đầu, chôn vào trong đáy lòng, vĩnh viễn cũng không muốnquên, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng lòng của cô cũng là vui vẻ, vô cùngvui vẻ và thỏa mãn, kiếp này vì anh mà chết, cô không hối hận, tuyệt đối khônghối hận.
Phát hiện anh đang nhìn mình, ngón tay thon dài lau nước mắttrên mặt, chợt nở nụ cười, nụ cười rất mê người, cực kỳ rực rỡ, cô muốn cho anhnhớ nụ cười của cô, Vô Song mở môi gằng từng chữ một, không tiếng động nói vớianh.
.
.
.
.
.
Bác — Hải — em — yêu — anh Tiếp theo, cô quay người lại nắmlấy tóc của Đông Hải Sinh, cùng gã vật lộn, xe ở trên đường nhỏ hẹp vách đá lúcẩn lúc hiện, gã đạp mạnh thắng xe cũng không được, cuối cùng xe vẫn là mất khốngchế mà tông vào lan can phòng hộ, bay xuống phía dưới vách đá —— “Không.
.
.
.
.
.” Anh kinh ngạc nhìn cô, anh nhìn đã hiểu khẩu hình của cô,nhưng anh không hiểu tại sao cô đột nhiên nói với anh những lời này, có dự cảmxấu mơ hồ ở đáy lòng lan tràn ra.
.
.
.
.
.
Quả nhiên, một giây kế tiếp, bên tai liền truyền đến tiếngquát tháo kinh hãi của Mặc Phi Tước.
“Bác Hải, dừng xe, mau dừng xe ——” Mặc Phi Tước phản ứngnhanh chóng từ trong tay anh đoạt lấy tay lái, dẫm phanh cho xe ngừng lại.
Vô Song, Vô Song, Vô Song.
.
.
.
.
.
Đầy trong đầu anh đều là Vô Song, anh muốn đi tìm cô, cô nhấtđịnh phải bình an còn sống, nhất định, anh không cho phép cô có chuyện, không chophép! Không cho phép! Không cho phép! Tay anh run run cởi dây an toàn ra, đẩy cửaxe ra, mới vừa bước ra một bước anh đã gục ở trên mặt đất, hai chân của anh chẳngbiết lúc nào đã sợ đến mức mềm như không xương, chỉ là, cái này không sao, anhcòn có hai tay tráng kiện có lực, cho dù anh bò cũng muốn bò đi tìm cô, bây giờVô Song nhất định rất sợ, nhất định đang chờ anh đi cứu cô, nhất định.
.
.
.
.
.
“Bác Hải.” Mặc Phi Tước thấy anh bò đi ở trên mặt đất, thìlo lắng có xe đi qua sẽ đè ép anh, muốn đi tới đỡ anh dậy nhưng không ngờ bịanh đẩy ra, tiếng của anh khàn khàn nghẹn ngào nói, lập lại mỗi một cái tên:“Vô Song, Vô Song, Vô Song.
.
.
.
.
.” “Bác Hải, anh bình tĩnh một chút.” Đây là lần đầu tiên MặcPhi Tước thấy anh yếu ớt như vậy, hoàn toàn không biết phải an ủi anh như thếnào.
“Vô Song, Vô Song, Vô Song.
.
.
.
.
.” Anh lập lại tên của Vô Song không ngừng, tập tễnh bò lênphía trước, từng bước là một giọt lệ nam nhi, mỗi một giọt đều là đau đớn như vậy,đau đớn đến nỗi mong muốn người rơi vào vách đá là anh.
Xích —— Bạch Dạ chỗ xe sau đó cũng đi tới, cậu bé vội vộivàng vàng xuống xe chạy tới kêu một tiếng, “Cha.” Lệ nóng từ trên gương mặt tuấntú nhỏ nhắn lăn xuống, trái tim nhỏ của cậu cũng đau muốn chết, cậu đi tới quỳ ởtrên mặt đất, đỡ cánh tay của cha, cũng bị anh đẩy ra, người đó nhỏ, nên sức lựctự nhiên cũng nhỏ, cứ như vậy bị đẩy ra nhẹ nhàng, đã bị đẩy ngồi ở trên đất.
“Ô ô.
.
.
.
.
.” Ngồi dưới đất, cậu bé định lên tiếng khóc, cậu muốn mẹ, mẹsẽ không chết, sẽ không.
“Câm miệng! Không được khóc!” Đông Bác Hải đột nhiên quát tomột tiếng với con, cặp mắt tràn đầy lệ nóng nhìn chằm chằm vào con trai, bắn rangọn lửa hừng hực, “Không được khóc! Mẹ không có chết, cô ấy đang chờ cha đi cứu.”Cậu bé bị cha rống nên dừng lại nước mắt, còn lại ba người im lặng nhìn cậu, lộra đồng tình đau xót, vách đá cao như vậy xông xuống, còn có thể sống sao.
.
.
.
.
.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.