Nhắm mắt lại thật chặt, hôn đến ý loạn tình mê , thì trong đầucủa Vô Song thoáng qua thật nhanh một gương mặt tuấn tú, quá nhanh nên cô khôngthấy rõ, chỉ nhớ rõ là con ngươi rất đen, màu tóc cũng là đen, là người Châu Ágiống như cô, cô chợt mở mắt, rồi đẩy Frankie đang nằm ở bên trên thân ngừơi củamình ra! “Sao vậy?” Frankie không hiểu ra sao, không hiểu vì sao cô đột nhiên đẩyhắn ra, càng làm cho hắn khó hiểu là cô.
.
.
.
.
.
khóc.
“Helen, sao vậy bảo bối! Thật xin lỗi.
.
.
.
.
.
Anh không đụng em, em đừng khóc!” Vô luận hắn an ủi cô thếnào, cô đều không ngừng nước mắt, Frankie quá sợ! Không biết cô bị thế nào, lolắng có thể là thân thể của cô không thoải mái nên vội vã chạy đi rống to mộttiếng xuống lầu dứơi và nói: “Đi gọi Jeff, nhanh đi!” Vô Song ngơ ngác nhìn trầnnhà, lẳng lặng rơi lệ, cũng không biết mình bị làm sao, tại sao lại muốn khócnhư vậy, trong lòng rất khó chịu, giống như là mất đi món đồ chơi yêu mến nhấtvậy, ngực cực kỳ khó chịu! Là ai? Người thoáng hiện trong đầu cô đến tột cùnglà ai, tại sao lại có bóng ma lớn như vậy khiến cho cô khóc thút thít! Bác sĩquần áo xốc xếch vội vội vàng vàng mang cái hòm thuốc đi tới, kiểm tra đơn giảncho cô một chút, sau đó thở dài một hơi, “Cô ấy không có chuyện gì.” “Làm saocó thể?” Frankie kinh ngạc đến giậm chân, “Không có gì, thì sao cô ấy lại vôduyên vô cớ khóc?” Bác sĩ trầm một chút, suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222437/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.