Chết tiệt.” Nước mắt không hề báo trước mà chảy xuống ràorào, Vô Song vung lên cái túi trong tay đập tới Đông Bác Hải, thế nhưng anh lạikhông đau không ngứa mà lẳng lặng nhìn cô, và bật cười ~ “Tránh ra!” Anh cố gắngđến gần cô, nhưng lại bị Vô Song đẩy ra, cô lau nước mắt và cảm thấy uất ức,anh thế mà lại dùng cái loại đùa giỡn cô, một chút cũng không buồn cười, bại hoại!Đông Bác Hải vẫn như cũ không giận mà ngược lại cười, đột nhiên anh làm mộtchuyện khiến Vô Song trợn mắt há hốc mồm —— “Vô Song, gả cho anh.” Anh quỳ mộtgối xuống, cầm trong tay một chiếc nhẫn nâng lên trước mặt cô, đôi mắt sâu nhưmực ở dưới ánh sao chớp động ánh sáng lóng lánh, so với kim cương trong tay cònchói mắt hơn, nhưng trong mắt của Vô Song chỉ có chiếc nhẫn kim cương.
“Chiếc nhẫn thật sự ở chỗ anh?” “Ừ, tối hôm qua anh thừa dịplúc em ngủ say, đã lặng lẽ lấy nó ra, chính là muốn cầu hôn em một lần nữa.” “.
.
.
.
.
.” Không phải cô cũng đã đáp ứng rồi sao, lại còn một lần nữa,không sợ bị cô cự tuyệt à? “Vô Song, em có nguyện ý chấp nhận lời cầu hôn củaanh không?” Nụ cười bên môi bởi vì khẩn trương mà có vẻ hơi căng thẳng.
Nguyện ý sao? Dĩ nhiên là cô nguyện ý.
Chỉ là ~ Đông tiên sinh hôm nay chơi quá đáng, lại còn bảongười giả vờ bắt cóc cô, cũng không sợ hù dọa rách mật yếu ớt của cô.
Đông tiên sinh người ta tuyệt đối là có lòng tin đối với vợyêu, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222427/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.