“Không nói cho con biết.” Ngón tay thon dài xẹt qua khuôn mặtnhỏ nhắn mềm mại của cậu con trai, cậu bé không dấu giếm mà cong môi lên, chathật nhỏ mọn.
“Tổng giám đốc, đã chuẩn bị xong rồi.” An Sâm phong trần mệtmỏi mà đi tới , nhìn thấy ba người ăn mặc chỉnh tề, thật là một nhà cực phẩm, đủloại hâm mộ, đố kỵ.
.
.
.
.
.
“An Sâm, cô có muốn thay một bộ y phục không?” Đông Bác Hảichỉnh sửa lại cà vạt và nhìn xuyên qua gương nói với cô.
“Không cần.” An Sâm mỉm cười cự tuyệt.
Cậu bé nghiêng cổ, ánh mắt bắt đầu trực tiếp đánh giá trênngười An Sâm, vóc người của cô cao không khác người mẫu lắm, ngũ quan dáng dấprất đa dạng, thiếu một phần dịu dàng của con gái, mà lại quá nhiều phần kiênnghị của con trai, nếu mà khôi phục thân thể con gái, thêm chút trang phục, sẽkhông biết là dạng gì đây? Cậu bé tràn đầy tò mò đột nhiên hỏi: “Cha, có phảicòn thiếu một dâu phụ hay không?” Lời này vừa ra khỏi miệng, thì ba người đềugiật mình nhìn cậu bé, nhất là bộ dáng hoảng sợ của An Sâm, không thua gì gặpquỷ, một dự cảm xấu từ đáy lòng lan ra, tóc gáy dựng thẳng.
Đông Bác Hải thu hết vào mắt phản ứng của An Sâm nhưng chỉcười nhẹ nhàng, và gật đầu với con: “Ừ” “Cha thấy chú An Sâm có thích hợpkhông?” Hứng thú ở trong đáy mắt của cậu bé, giống như là phát hiện ra Đại Lụcmới.
Đông Bác Hải lúc này mới nghiêm nghị nhìn chăm chú An Sâm,chỉ thấy cô liên tục lắc đầu, “Tổng giám đốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222426/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.