“Em đã nói rồi, anh có thể mang em đi chưa!” “Phốc!” ĐôngBác Hải rốt cuộc cũng không nhịn được mà cười phun ra, “Đông phu nhân, anh nóilà em nói một tiếng em yêu anh, có lẽ anh sẽ suy tính tặng cho em một cái hôn.”Vô Song rốt cuộc cũng biết, anh đang đùa bỡn cô! Lúc này cô giận đến mức mặt trắngbệch.
Đông Bác Hải đem môi tiến gần tới, Vô Song đẩy mặt của anhra, tức giận mà đi ra ngoài bỏ anh lại —— “Ai ~ Đông phu nhân, anh đùa với emthôi.” Anh đuổi theo giải thích, nhưng mà Vô Song không nghe, không dừng lại,mà mở cửa xe ngồi vào, mặt tức giận đỏ lên.
“Đông phu nhân, anh cũng yêu em!” Anh mở cửa xe ra, nhưngkhông có ngồi lên, mà là nghiêng người vào, cầm lấy mặt của cô hôn lên môi cô.
Vô Song còn chưa lấy lại tinh thần, thì anh đã buông môi củacô ra, đóng cửa xe cho cô, để lại một tiếng thở dài.
“Bác Hải!” Cô vỗ cửa sổ xe muốn gọi anh, nhưng anh đã chạy tớicửa sổ xe tay lái phụ ở phía trước, rồi dặn dò mấy câu, tài xế đáp ứng một tiếng,liền khởi động lái xe đi, Vô Song quay đầu lại nhìn xuyên qua cửa sổ xe phíasau nhìn anh, anh mỉm cười giống như tên lưu manh chộp lấy một cái tay, cái taycòn lại thì vẫy cô.
Xe quẹo cua, sau khi cô hoàn toàn không còn nhìn thấy ĐôngBác Hải nữa thì mới chán nản mà quay người lại, cúi thấp đầu, nhìn mười ngóntay nắm chặt thì mới phát hiện, chiếc nhẫn đâu? Cô cầm lấy túi xách ở bên cạnhtìm kiếm lung tung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222425/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.