“Ha ha.” Đông Bác Hải cừơi hai tiếng, câu hỏi này rất đượclòng anh.
Vô Song mím chặt môi siết chặt quả đấm, giống như cô muốn hỏicâu hỏi này có thể bỏ qua hay không! Đáp án có vẻ dễ dàng đoán ra, không có khảnăng.
Cô hít sâu nhi một hơi, và ánh mắt nhìn chằm chằm vào ĐôngBác Hải, “Chỉ có một, thích nhất .
.
.
.
.
.” Cô do dự một lúc, đang suy nghĩ là nên tiếp tục thành thựchay là lừa dối.
Đông Bác Hải hiển nhiên là sửng sốt, chỉ có một? Cô ấy biếtgì không? ! Lông mi hơi nhăn, anh vẫn như cũ không biến sắc mà chờ đợi đoạn saucủa cô “Cũng chỉ thích nhất một ngừơi.” Cuối cùng thì Vô Song cũng lựa chọnthành thực, bởi vì đây không chỉ là trò chơi, cũng là chìa khoá rộng mở nội tâmcủa bọn họ, đã dám chơi thì phải dám chịu.
“Vô Song.
.
.
.
.
.” Giọng của anh đột nhiên khàn khàn mà gọi cô, muốn ngả bàivới cô, đáng tiếc đối với Vô Song mà nói đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa,không phải là cô không cho anh cơ hội, mà là chính bản thân anh không biết quýtrọng.
“Tiếp tục.” Cô nhẹ nhàng cắt đứt lời của anh, lần này là docô viết, cho anh bắt thăm, Đông Bác Hải không chớp mắt mà nhìn vào con ngươi củacô, sau đó anh hơi né ra, rồi đưa tay tùy ý bắt một cái, vừa mở ra vừa điều chỉnhtâm tư hỗn độn của mình.
Lần này là anh rút được một chữ ‘ thua ’, anh trả lời, “Anhchọn dũng cảm.” Anh cảm thấy thành thực đáng sợ hơn dũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222416/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.