“Ăn cơm đi.” Sau khi kết thúc nụ hôn say đắm, Vô Song thẹnthùng cúi đầu xuống.
“Ừ.” Đông Bác Hải cười cưng chiều, rồi ngẩng đầu nhìn vềphía mọi người, “Cám ơn mọi người” không có ném hột gà thúi cho anh.
Hai người ở trong tiếng thét của mọi người mà trở về phòngbao, nhiệt tình của mọi người giống như náo động phòng tân hôn vậy, cảm xúc muốncao bao nhiêu thì có cao bấy nhiêu.
Trong phòng bao, món ăn đã dọn lên đầy đủ rồi, Đông Bác Hảicắt một miếng bò bít-tết ra cho Vô Song, đưa tới bên miệng của cô, Vô Song ấpúng nhìn, hiển nhiên là cô còn chưa tiêu hóa được sự thật, “Anh thế mà lại biếthát.” “Anh hát rất kỳ quái sao?” Anh hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên, bởi vì .
.
.
.
.
.” “Hử?” Nghe cô không nói nữa, thì anh nhướng lông mày.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy ngoài ý muốn vì anh cũng cảmthấy hứng thú đối với ca hát.” Cô cười ha hả, đổi chủ đề.
Đông Bác Hải cười nhẹ nhàng, anh không phải cảm thấy hứngthú đối với ca hát, anh chỉ là cảm thấy bài hát này rất thích hợp để tặng chocô, nên mới học nó, thật sự chính là đã khiến cho cô cho đoán đúng, anh thật sựkhông biết ca hát, nếu không phải là anh có nhiều tiền, thì đoán chừng không cómột giáo sư âm nhạc nào nguyện ý dạy cho anh một học sinh hoàn toàn không cóngũ âm như vậy.
“Để tự em đi!” Đột nhiên anh dịu dàng săn sóc, khiến cho VôSong trở lại trạng thái yêu đương một lần nữa, có vẻ có chút không thích ứng,vì bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222417/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.