Thời gian hai tháng thoáng qua rồi biến mất ——.
Đầu thu biến thành cuối mùa thu, nóng bức từ từ trôi đi tiếnđến cái giá lạnh, đúng như trái tim chờ đợi của Vô Song.
.
“Mẹ.” Cậu bé tan học rồi tới đón cô xuất viện, ở sau lưng cậubé còn có Đông lão đi theo, liên quan đến khí trời đột nhiên chuyển lạnh, nênVô Song phát hiện thân thể ông cụ hình như không còn mạnh khoẻ như thời giantrước.
“Mẹ có thể đi chưa ạ?” Cậu bé hỏi.
“Ừ.” Cô gật đầu một cái, rồi nhẹ nhàng sờ đầu con trai mộtcái, sau đó ngẩng đầu ánh mắt nhìn về phía ông cụ, ông cụ cười nói trước: “Vềnhà đi!” “Chủ tịch.” Vô Song gọi ông.
“Đều là người một nhà mà, còn gọi khách khí như vậy sao.”Ông cụ cười khan hai tiếng ha ha.
“Chủ tịch.” Vẻ mặt của Vô Song cũng không thay đổi mà nghiêmtúc, “Có lẽ con và con trai nên về nhà mình ở!” “Vì sao?” Trong nháy mắt vẻ mặtông cụ thay đổi.
“Con muốn thận trọng suy nghĩ một lần nữa, về hôn lễ của convà Bác Hải.” Cái vấn đề này cô đã sớm muốn nói với Đông Bác Hải rồi, đáng tiếclà vẫn không gặp được người nào đó.
“Mẹ.” Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn cô, chân mày nhíu chặt.
Ông cụ thở một hơi nặng nề, suy nghĩ rồi nói: “Vô Song, conlà đang trách Tiểu Hải trì hoãn hôn lễ đúng không?” “Không phải!” “Vậy là congiận nó, trong khoảng thời gian này bận rộn nên lạnh nhạt với con?” Vô Song imlặng một chút và không trả lời được, xác thực đây cũng là một nguyên nhân,nhưng quan trọng hơn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222412/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.