“Không có.” Cậu nức nở một chút rồi lắc đầu.
“Vậy con khóc cái gì?” Con trai không phải người hẹp hòi, trừphi là trái tim bị đau, thì con mới khó chịu đến mức khóc thút thít như thế.
“Mẹ, thật sự là con không có giận mẹ, con chỉ là .
.
.
.
.” Chỉ là lo lắng cho cha.
“Chỉ là cái gì?” “Không có gì, mẹ đi ngủ đi!” Cậu kéo chănqua đắp lên trên người, và co rúc lại.
“Ừ, ngủ ngon.” Con không muốn nói, cô cũng không có ép con,sau khi nghiêng người hôn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của con một cái, thì cô xoayngười rồi đột nhiên phát lên, “Cha con đâu?” Từ lúc cô tỉnh lại lần nữa đãkhông nhìn thấy anh.
“Cha .
.
.
.
.
.
cha có việc bận!” Cậu liền cà lăm.
“À!” Đáy lòng của Vô Song lạnh một chút, nói gì mà luôn luônchờ đợi cô, kết quả thì sao? Cái gì cũng đều quan trọng hơn cô.
“Mẹ, đúng là cha có chuyện rất quan trọng, cha bảo con ởcùng với mẹ” Cậu bé vội vàng giải thích.
“Mẹ biết rồi.” Cô nhếch khóe môi, làm bộ như chẳng thèm quantâm.
Mẹ không biết.
.
.
.
.
.
Nước mắt của cậu bé lấp lánh nhìn mẹ nằm lại giường, cậu xiếtchặt chăn bông rồi vùi đầu vào, mùi chua xót lại dâng lên lần nữa, cậu không thểkhóc, cha đã nói rồi, khóc thì không phải là nam tử hán! ********* Bên ngoài cửaphòng giải phẩu, Bạch Dạ và Ảnh Tử tựa vào tường, tay ôm chặt mà nhìn chằm chằmvào phòng giải phẩu, An Sâm vẫn là lo lắng bất an mà đi tới đi lui.
“Xuỵt ~”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222411/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.