Các bác sĩ nhanh chóng nâng anh lên xe phẫu thuật, Đông BácHải nắm cánh tay của An Sâm thật chặt, nhìn cô dường như có lời muốn nói.
“Tổng giám đốc, anh muốn nói gì?” “.
.
.
.
.
.” Vết thương rất đau, anh không còn hơi sức để mà mở miệngđược.
“Cha.” Cậu bé lo âu bất an, nên đã chuẩn bị chi viện ngaycho anh trước, thấy cả người anh toàn là máu, thì sợ tới mức hét to một tiếng.
“Tiểu thiếu gia.” An Sâm nhìn về phía cậu bé.
“Con.
.
.
.
.
.” Anh đem bàn tay nắm chặt An Sâm, dời về phía bàn tay nonmềm của con, khẽ nhếch đôi môi khô nứt, nhẹ nhàng phun ra: “Đừng.
.
.
.
.
.” “Cha, cha nói cái gì?” Thanh âm quá nhỏ, cậu không ngherõ lắm.
“Đừng.
.
.
.
.
.” Chữ đơn giản mà anh gần như là dùng toàn bộ sức lực.
“Bệnh nhân ra máu quá nhiều, phải lập tức làm giải phẩu,kính xin thân nhân nhường một chút.” Bác sĩ trung niên nói.
Cậu bé muốn tránh ra, nhưng Đông Bác Hải nắm chặt tay của cậubé không buông, “Cha, cha làm giải phẩu trước đi, cái gì cũng đừng nói.” “Đừng.
.
.
.
.
.
Nói cho.
.
.
.
.
.
Nói cho mẹ.” Anh vội nắm chặt vết thương đã dừng chảy máu mộtchút, cơn đau như kim châm muối xát, lại lan khắp toàn thân của anh một lần nữa,trong khoảnh khắc ý thức thanh tỉnh, anh mạnh mẽ nặn ra tiếng.
Cảm động cũng chỉ có trong nháy mắt này, nước mắt ở đáy mắtcậu bé vừa cọ một cái liền tụ đầy hốc mắt, giống như muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222410/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.