“Oan uổng mà!” Vẻ mặt của Đông Bác Hải khổ sở, “Anh cho rằngtạm thời em không muốn nhìn thấy anh, muốn chiến tranh lạnh với anh, nên anhcho em thời gian, không gian, anh nghĩ chờ anh trở lại thì nhất định em sẽkhông còn giận anh nữa, không phải người ta thường nói, tiểu biệt thắng tân hônsao.” Lúc nói chuyện, anh đã lấn đầu đến gần bên tai của cô, hơi thở đàn ông ấmáp phun ở trên má xinh đẹp trắng nõn của cô, dâng lên một tầng màu hồng nhạt.
“Vậy sao anh không tránh cả đời luôn.” Vô Song lành lạnh màgiễu cợt anh một câu.
Anh nhếch môi, đáy mắt quyến rũ chợt buồn bã khổ sở mà VôSong nhìn không hiểu, nếu không phải là ý chí muốn sống của anh mạnh, chắc cả đờianh sẽ tránh cô.
“Đông phu nhân, phải làm thế nào, thì em mới bằng lòng thathứ cho anh?” Bộ dạng bất cần đời, giống như lần đầu bọn họ biết nhau.
Đôi mắt trong veo của Vô Song nhìn anh kinh ngạc, lời nàylàm cho cô cảm thấy rất buồn cười, rất châm chọc, cho tới bây giờ thứ anh muốnkhông phải là sự tha thứ của cô, mà cô có một loại cảm giác bị anh đùa giỡn ởtrong lòng bàn tay, lúc cao hứng thì trêu chọc cô, lúc phiền não thì gạt côsang một bên, cô cảm thấy mình không giống như là người yêu của anh, mà giốngnhư là vật cưng của anh.
A ~ không, là vật, thì không mang theo cưng chiều! “Tam thiếugia, phải làm thế nào thì anh mới bằng lòng buông tay.” Cô hỏi ngược lại “Trừphi anh chết!” Anh thu hồi bộ dạng bất cần đời, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222413/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.