Nhóc con, bọn họ đang cãi nhau sao?” “Không biết.” Cậu bémân mê cái miệng nhỏ nhắn, buồn bực mà nằm sấp ở trên giường.
“Con lại không biết?” Chúc Kỳ nhíu nhíu mày, nghiêng đầu thấynước mắt lấp lánh, bộ dáng của cậu bé có vẻ khóc thầm, anh ngỡ ngàng luống cuốnghỏi: “Tiểu QQ, con sao thế?” “Cậu à, con chọc mẹ không vui.” “A ~” Anh sờ sờ đầucủa cậu bé, “Chọc làm sao mà khiến mẹ không vui.” “Chính là chọc mẹ không vui.”Cậu bé nhíu chặt chân mày, mặc dù ngoài mặt là mẹ tha thứ cho cậu, nhưng lạikhông thích cười với cậu, điều này nói rõ là trong lòng của mẹ cũng không thậtsự tha thứ cho cậu, cho nên cậu rất rối rắm, khó chịu.
“Tiểu QQ, chắc con nghĩ quá nhiều rồi, hai mẹ con sao có thểtức giận lâu đựơc chứ, yên tâm đi, mẹ con sẽ không giận con đâu.” Chúc Kỳ cườihai tiếng ha ha, càng ngày càng cảm thấy đứa nhỏ này tuy là người nhỏ nhưng lạicó tâm hồn của ngừơi lớn, tâm tư cũng quá nhạy cảm.
“Ai ~” Cậu sẽ không hiểu nỗi buồn của mình lúc này, thở dàithở ngắn một lúc, rồi cậu bé vùi đầu vào trong gối nằm.
Ở chỗ khác, Đông Bác Hải túm lấy cổ tay của Vô Song, sải bướcđi ở trong hành lang dài, cô giãy dụa kêu gào, ” Đông Bác Hải , buông tay!” Côtức giận đến nỗi ngay cả tên họ cô cũng mang ra kêu lên, cô xa lạ như vậy, bảosao Đông Bác Hải không giận, anh giận đến tức sùi bọt mép, gân xanh trên tráncũng nổi lên luôn, anh mím môi khóe môi thật chặt, cắn răng nghiến lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222395/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.