Ban đêm, tẩy rửa đi thân thể mệt mỏi, tháo ngụy trang xuống,lộ ra hình ảnh yếu ớt mà sầu não nhất của mình ở trong kính của phòng tắm đầysương mù.
Hai mắt thật to không còn tươi sáng nữa, giống như dòng nướcbị bụi bậm che mờ, khóe môi luôn là hơi cong nhẹ, giống như cành liễu bất lực lạihết sức mềm mại, làm cho người ta không khỏi muốn nhẹ nhàng kéo cho cô, chỉ hyvọng có thể nhìn thấy cô cười.
Đang ở trong phòng hơi nước sương mù đó, đột nhiên bóng dángcao lớn xông vào, nhìn không xót một chút đau buồn của cô , anh dừng bước chânlại, rồi nhăn đầu lông mày, lẳng lặng nhìn cô.
Rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng lại có một loại cảmgiác cách xa tận chân trời.
Cuối cùng bọn họ cũng không trở về được như lúc ban đầu sao?Anh phải làm sao thì mới có thể nhận được sự tha thứ của cô.
.
.
.
.
.
Khi Vô Song phát hiện sự tồn tại của anh thì giật mình kinhhãi, theo bản năng mà cô cầm lấy cái khăn tắm bao lấy thân thể mềm mại trần trụicủa mình, ấp úng : “.
.
.
.
.
.
Em tắm xong rồi, anh tắm đi!” “Vô Song” khi cô vội vã lướtqua bên cạnh anh, thì Đông Bác Hải mệt mỏi mà thở dài, “Anh thật sự không đượctha thứ sao?” Vô Song lặng yên một chút, rồi cúi đầu xuống nói, “Em đã tha thứcho anh.” “Anh muốn tha thứ không phải là tha thứ ở trên miệng em, mà là tim củaem.” Anh xoay người, ánh mắt nhìn cô đau đớn, bộ dạng có vẻ rất đau thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222396/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.