“Cậu, thương thế của cậu tháng sau có thể tốt chứ?” Cậu nhócnằm sấp ở trên giường giống như Chúc Kỳ và nghiêng đầu nhìn anh ấy hỏi.
“Dĩ nhiên có thể tốt.” “Khoác lác.” Cậu bé chép miệng, “Mớivừa rồi con có hỏi bác sĩ, ông ấy nói vết thương của cậu ít nhất phải điều dưỡnghai tháng, thì mới có thể xuống giường.” “Ông ta cố ý nói lung tung để lừa gạtcon đó.” Chúc Kỳ cười lạnh.
“Ông ấy gạt con?” Trợn mắt hạt châu nhìn, cậu bé không hiểumà hỏi: “Tại sao ông ấy muốn gạt một đứa bé như con?” “Ông ta không phải gạtcon, mà là lừa gạt tiền thuốc thang.” Bộ dáng của Chúc Kỳ ra vẻ như rất hiểugiá thị trường, thật sự là hù dọa cậu bé đến sững sờ.
Theo ý của anh thì bệnh viện là con đường phát tài, chính làkhông có bệnh mà kiểm tra thì ra đựơc vài bệnh tật, chỉ cần an dữơng một tháng,cũng muốn nói thành năm ba tháng.
Vậy nói thì chỉ tin một nửa, bác sĩ nói hai tháng, thì giảmxuống chỉ còn một tháng! “Mẹ.” Cậu bé thấy mẹ mang canh tới, thì nói với mẹ: “Cậunói tháng sau là cậu ấy có thể xuất viện.” “Tháng sau? Mới vừa rồi bác sĩ chủtrị của cậu con còn nói chuyện với mẹ, nói cậu con tối thiểu phải ở đây haitháng.” Vô Song vừa đổ canh, vừa nói.
“Cậu nói là ông bác sĩ đang dối gạt người, lừa tiền.” Nghecon trai nói như vậy, thì Vô Song khinh bỉ nhìn Chúc Kỳ một cái, rồi châm chọc:“Ơ, em có bao nhiêu tiền mà khiến người ta lừa gạt, nói cho chị nghe một chút,để xem người ta có đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222394/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.