Quán cà phê yên tĩnh.
Thảm len lông cừu vàng nhạt phủ lên đám bụi, nó tạo ra cảmxúc mềm mại thoải mái và kéo thẳng dài đến bên cửa sổ sát đất, cùng màu với dâybuộc nhũ vàng hoa văn tối của lụa mỏng, thậm chí tách khỏi phồn hoa đông nghịt ởngoài cửa sổ cùng với ánh mặt trời rộn ràng bị từ chối nhã nhặn ở bên ngoài ThưYên dựa vào ghế sa lon đen mềm, mím môi không nói lời nào và trong nháy mắt ánhmắt không chớp mà rơi lên trên người của Vô Song.
Lúc này cô ấy đang cúi đầu ra vẻ thản nhiên nhấp cà phê, lànda trắng nõn của cô lộ ra giống như là đang uống cà phê hơi đắng, ánh mắt củacô ấy híp lại và khóe miệng còn mang theo nụ cười nhè nhẹ, trong nháy mắt cùngvới nụ cừơi kia hiện lên ở trong trí nhớ của cô, giống như họ đã trở lại tuổimà không buồn không lo của trước kia.
Lúc cô mời cô ấy uống cà phê thì khóe miệng cô ấy luôn làmang theo nụ cười nhẹ như vậy.
Nhưng khi Vô Song ngẩng đầu lên, thì cảm giác ánh mắt của côấy lạnh nhạt như thể không tồn tại, khiến cho Thư Yên cảm thấy rất xa lạ, giốngnhư càm dưới căng chặt hàm chứa tức giận mơ hồ.
Vô Song để ly cà phê xuống rồi chắp tay đặt ở trên đùi, lẳnglặng nhìn chằm chằm vào cô ấy, rồi thản nhiên mở đường: “Gần đây vẫn khỏe chứ?”Vốn là cô muốn đi thẳng vào vấn đề, nhưng khi thấy vẻ mặt cô ấy không tốt, thìcô nhịn không được mà quan tâm.
“Mình rất khỏe, còn cậu?” Thư Yên dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222393/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.