Bị đánh một cái tát, nên sắc mặt của Đông Bác Hải trong nháymắt đã thay đổi đến mức cực kỳ khó coi.
Anh năm lần bảy lượt cúi thấp người đi theo cô, cho cô chechở cùng thương yêu tốt nhất, nhưng quay đầu lại thì cô hoàn toàn không tin tưởnganh.
Trong lòng vô cùng phiền não cộng thêm buồn khổ của anh, thếlà tính xấu của đại thiếu gia đã bộc phát vào một khắc này —— “Em muốn anh thừanhận đúng không, OK, anh thừa nhận.
.
.
Đông Bác Hải chính là kẻ bạc tình, lần này em hài lòng rồichứ!” Thanh âm của anh liền lập tức thay đổi đến mức lạnh lùng vô tình, nó tựanhư mảnh băng bay vút đến phía Vô Song, cắt toàn bộ cơ thể cô đến đau đớn, chỉcó nước mắt từ lổ hổng phát tiết ra.
Tức quá mà, thấy cô khóc đến bi thương, cả người Đông Bác Hảicũng cảm thấy đau lòng hối hận, muốn đưa tay lau nước mắt của cô, nhưng khôngngờ, Vô Song đẩy tay của anh ra, sải bước đi lướt qua bên người anh.
Đông Bác Hải giận đến mức nắm chặt quả đấm, gân xanh ở trêntrán cũng nổi lên, hận đến nỗi cắn răng nghiến lợi, chỉ có cô mới phát cáu sao,anh cũng có mà! Anh phiền não nén giận rồi từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc,vừa mới cúi đầu đang chuẩn bị đốt thuốc, thì liếc thấy Vương Lôi Lôi đứng ở cửanghe lén bọn họ nói chuyện, đốm lửa kia lại từ từ tăng lên, hai ngón tay cầm điếuthuốc, anh nhìn chằm chằm vào cô ta, sau đó cáu kỉnh mà gầm nhẹ: “Lần này thìcô hài lòng rồi chứ.” Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222387/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.