“An Sâm, sao cô ở chỗ này?” Vô Song đưa con trai ra ngoài ngồixe đến trường, thì đúng lúc gặp phải An Sâm đang canh giữ ở ngoài cửa, cô chủ độnglên tiếng gọi cô ấy.
An Sâm nhìn thấy cô thì làm như có tật giật mình mà kinh hãinhảy dựng lên, rồi tức thì cung kính kêu một tiếng: “Tổng giám đốc phu nhân, tiểuthiếu gia.” “Bác Hải đã trở về sao?” Vô Song vui mừng hỏi, bởi vì An Sâm làthân tín bên cạnh Đông Bác Hải, trừ phi Đông Bác Hải mang cô trở về nước, nếukhông thì cô ấy đều ở nước ngoài giúp anh xử lý chuyện lớn nhỏ trong công ty.
“Dạ.” Biết không thể gạt được, nên An Sâm cừơi cứng ngắc, côcăng thẳng đến mức nắm chặt quả đấm.
“Vậy anh ấy đâu?” Vô Song nhìn chung quanh một chút.
“Ách ~ mới vừa đi vào đó mà.” “Không có nha, lúc tôi đi racũng không nhìn thấy anh ấy.” “Vậy có thể là anh ấy đi toilet rồi.” “A.” Cũngđược đúng không.
Không muốn tiếp tục cái đề tài này, An Sâm lập tức nói tránhđi: “Tổng giám đốc phu nhân, ngài và tiểu thiếu gia muốn về nhà?” “À ~ không,tôi đưa nhóc tì ra ngoài ngồi xe đến trường.” “Chú An Sâm, coi chừng lỗ mũi dàinha!” Cậu bé ở bên cạnh luôn chú ý đến vẻ mặt biến hóa của cô, nên lạnh lùng mởmiệng nói.
An Sâm giật mình một chút, không hiểu ý này của cậu bé.
.
.
.
.
.
“Vô Song tiểu thư, tiểu thiếu gia.” Tài xế đi tới, nhận lấytúi xách của cậu bé từ trong tay Vô Song.
“Tạm biệt Mẹ, tạm biệt chú An Sâm!” Cậu bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222386/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.