“Buông mẹ tôi ra.” Giọng của cậu bé vang lên ở ngoài trămthước, hai người nhất thời nghiêng đầu nhìn, thấy khuôn mặt cực kỳ tức giận củacon trai, Vô Song không khỏi trợn to con mắt, đây là lần đầu tiên cô thấy contrai phát hỏa lớn như vậy ~ “Con trai của em?” Gương mặt của người đàn ông lạnhlùng và nhỏ giọng hỏi.
Hiển nhiên chính hắn cũng không nghĩ đến thế giới này sẽ nhỏnhư vậy, thật đúng là không phải oan gia thì không đụng đầu, đây chính là ^^duyên trong truyền thuyết! “Ừ.” Vô Song gật đầu một cái, rồi ánh mắt nhìn vềphía con trai hỏi: “Con trai, sao con lại ở chỗ này, hôm nay không lên lớpsao?” “Mẹ, mẹ đừng sợ, con sẽ cứu mẹ ——” Đến lúc nào rồi mà mẹ còn có tâm tìnhquan tâm cậu có lên lớp hay không, cậu bé đeo túi sách nhỏ nắm chặt nắm tay nhỏ,con ngươi như sao sáng hơi nheo lại, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người ởtrước mặt đang ‘ bắt cóc ’ mẹ cậu —— Frankie.
Sợ? Vì sao cô phải sợ? Còn có ~ cứu cô? Đây là chuyện gì vậy,Vô Song muốn choáng! “Chủ tử.” Lúc này, Bạch Dạ và Ảnh Tử cấp tốc chạy tới, rồiđi tới bên cạnh cậu bé, hai người cùng nhìn chằm chằm vào Frankie, và tay phảiđặt ở súng lục bên hông.
Thấy bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, Vô Song chen vào hỏi: “Cácngười biết nhau?” “Không phải, là rất quen thuộc.” Môi mỏng vừa mở ra, thì lúcnày Frankie lại càng to gan hơn tay đang nắm bả vai của cô, đổi thành ôm cô, cốý khiêu khích cậu nhóc.
“Này, tiên sinh anh đang làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222388/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.