“Như thế nào, không khó ăn chứ?” Đông Bác Hải quan sát cô, nét mặt có chứa mong đợi.
“Ừ, cũng không tệ lắm.” Vô Song cười nhạt, thật ra thì ăn rất ngon.
“Tham ăn, vậy phụ trách ăn xong nó đi.” Đông Bác Hảimặt ngoài giả bộ lãnh khốc, nhưng thật ra thì trong lòng lại vì cô cangợi, mà vui mừng nhảy múa, anh xoay người lấy ra một chai nước suối ởtrong tủ lạnh, mở nắp uống một hớp, quay người lại ngồi xuống ở bên cạnh cô, không nói một lời mà theo dõi cô ăn xong thịt bò bít tết.
“Anh không hỏi em đã xảy ra chuyện gì sao?” Vô Song lại ăn một miếng thịt bò bít tết, rồi hỏi.
“Chờ em ăn no rồi nói cho anh biết cũng không muộn.” Để dao nĩa xuống, Vô Song quay đầu lại, ánh mắt nhấpnháy rồi hỏi anh:
“Nếu là bạn của anh làm ra chuyện thương thiên hại lý(tàn nhẫn),anh có đi tố cáo cô ấy hay không?”
“Vậy phải xem tình bạn giữa bọn anh có sâu đậm không.”
“Rất sâu ~ rất sâu, sâu đến mức anh có thể vì cô ấymà không quan tâm đến sống chết.” Khi nói chuyện, trong mắt Vô Song dâng lên bụi nước.
“Vậy thì anh sẽ không.” Đông Bác Hải nói rất chắc chắn,
“Bỏ qua cho cô ấy, cũng là bỏ qua cho mình.”
“Nhưng làm như vậy, đối với người chết thì rất khôngcông bằng, cô ấy là vô tội.” Vô Song lại khóc nữa, mặc dù cô cũng không có cảm giác gì có thể nói là tốt với Tô Lộ, nhưng dù sao cô ấy vẫn làmột người đang sống sờ sờ nhưng lại bị Yên nhi hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222338/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.