“Yên nhi” Vô Song đứng ở bên giường, gọi cô ấy một tiếng, Thư Yên ngủ say như chết, vẫn không nhúc nhích. Vô Song hít sâu một hơi, rồi đến gần cô ấy, ngồi xuống ở bên giường, lắc lắc cánh tay của cô ấy,
“Yên nhi tỉnh.”
“Ưm ~” Thư Yên buồn bực cúc cu một tiếng, mơ mơ màngmàng nhăn nhăn mắt, chớp mắt thấy là Vô Song, thì cô bị sợ nên giậtmình, rồi bỗng nhiên ngồi dậy, sống lưng phát lạnh chống đỡ ở đầugiường, hoảng sợ nói:
“Vô Song, sao cậu lại tới đây?”
“Yên nhi, sao đầu cậu đầy mồ hôi, bị phát sốt sao?”Vô Song không biến sắc nhìn cô ấy, đưa tay sờ sờ cái trán của cô ấy,không có phát sốt nha.
“Không có ~ không có gì, chỉ là vừa mới gặp một cơnác mộng!” Thư Yên lau mồ hôi lạnh trên trán, nụ cười cứng ngắc.
“Cơn ác mộng thế nào, nói cho mình nghe đi.” Bên môicủa Vô Song cũng dâng lên nụ cười nhạt, nụ cười xa lánh này khiến ThưYên cảm thấy sợ. Cô vội đổi chủ đề, cười nói:
“Vô Song, sớm như vậycậu đến tìm mình, có phải là muốn mình đi dạo phố với cậu hay không,được, cậu chờ mình một chút, mình đi đổi bộ quần áo.”
“Yên nhi, không phải cậu mệt mỏi sao?” Vô Song nhíuchặt chân mày, vô cùng đau đớn nhìn cô ấy, cô tới cũng không phải là hỏi tội, chỉ là muốn đi chứng thực một chút, Thư Yên có liên quan đếnchuyện như vậy hay không, nhưng cô còn chưa hỏi gì, thì cô ấy đã tự rốiloạn, không đánh đã khai rồi.
“Vô Song ——” Thư Yên nhìn cô ấy, cô biết cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222337/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.