Hôm sau, cậu bé rời giường thật sớm, mặc chỉnh tề, ăn bữa sáng mẹ làm rồi sau đi học. Vô Song cầm sữa tươi bánh bao đi vào căn phòng, tốihôm qua người đàn ông nào đấy bị ngộp, vẫn còn đang ngủ say, để xuốngrồi ngồi ở bên giường, cô kêu một tiếng,
“Tam Thiếu Gia, rời giường ănđiểm tâm.” Đông Bác Hải di chuyển thân thể, rồi kéo cao chăn lên cũng không có ý định thức dậy —— Thấy anh không đứng lên, Vô Song mở TV lên, rồi lại đẩy bờ vai của anh một cái,
“Rời giường, ăn điểm tâm!” Anh lật người kéo cô, rồi siết chặt eo thon nhỏ củacô, đầu tựa vào trong ngực của cô, buồn bực cúc cu:
“Tối hôm qua cả đêmanh đều không ngủ.” Vô Song cảm thấy buồn cười,
“Em không cho anh ngủ sao?”
“Biết tối hôm qua anh đắp chăn cho bảo bối bao nhiêu lần không?”
“Mấy lần?”
“Hơn trăm lần!” Tư thế ngủ của con trai thật là anhkhông dám khen tặng, thời gian ngủ cả buổi tối của anh đều dâng hiếntoàn bộ cho con rồi.
“......” Có nhiều như vậy sao?
“Bồi thường anh thế nào đây?” Ngẩng đầu lên, anh mở to mắt nhíu mày. Vô Song lộ ra vẻ mặt mỉm cười với anh,
“Em làm bữa ăn sáng, đứng dậy ăn đi.”
“Bữa ăn sáng để đó đi, bây giờ anh lại muốn ăn em.”Anh lại hóa thân thành cầm thú, lấn lên trên người cô, Vô Song đưa tayngăn lại môi mỏng đang rơi xuống của anh,
“Anh không phải là cả đêmkhông ngủ sao, không mệt à?”
“Để luyện công buổi sáng đã.” Kéo tay của cô xuống, anh hôn lên đôi môi đỏ mọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222336/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.