Cũng không phải là do cô sợ có một người đàn ông, vào nửa đêm sẽ trèo lên giường của cô, mà là đói bụng không chịu nổi. Ngày đầu tiên thực tập, có thể tưởng tượng là có rấtnhiều việc, tiêu hao không ít thể lực, bụng đang kêu ùng ục ~ ùng ục.Không thể kháng nghị, phải đi ăn cơm, cô trằn trọc trở mình mà ngồi dậy, không được, cô phải đi ra ngoài tìm một chút đồ ăn! Đứng dậy, Vô Song khoác áo khoác lên, rón rén mở taynắm cửa, lại khẽ đóng cửa lại, không dám mở đèn của phòng khách, sợ đánh thức bọn họ, chỉ có thể mượn ánh trăng mà đi vào phòng bếp lục lọi, mởđèn phòng bếp lên. Mở tủ bát ra thì bên trong không có gì cả, cả mì ăn liền cũng không một gói.
“Làm gì đây.” Cô oán trách một tiếng, lại đi đến mởtủ lạnh ra, trong tủ lạnh cũng rỗng tuếch, ngay cả đồ ăn thừa tối naycũng không có. Đáng ghét! Không cần suy nghĩ cũng biết là người đàn ông nào đóđã dặn dò con trai đổ sạch, bởi vì con trai là người tiết kiệm như vậy,không thể nào lãng phí thế này.
“Ùng ục, ùng ục” đói bụng thật sự là rất khó chịu,vuốt vuốt bụng một chút. Vô Song uống một ly nước lọc, coi như là miễncưỡng no được một lát, đi tới trước cửa thay giày thể thao, rồi cô racửa, tính đi đến siêu thị WOWO gần đây mua chút đồ ăn.
“Tiểu thư, cảm phiền cho tôi hai trứng luộc trong nước trà!” Đi tới siêu thị, cô nói với cô nhân viên bán hàng.
“Được!” Cô nhân viên bán hàng cho cô cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222287/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.