Ban đêm, hai cha con vùi vào trong một cái chăn, hai tay Q Tử vòngcổ của cha, giống như con mèo nhỏ tham lam, mà tựa vào trong ngực anh,Đông Tam Thiếu nghiêng người ôm thân thể nhỏ nhắn của con trai hỏi:
“Con trai, mấy năm nay con với mẹ sống thế nào?”
“Dạ ~ bà nội nói cho con biết, lúc vừa tới Italy mẹrất ngốc, cái gì cũng không biết, ngay cả mua thức ăn nấu cơm cũng không biết, mỗi ngày đều ăn bánh mì, mì ăn liền, bởi vì dinh dưỡng của mẹkhông đầy đủ, con mấy lần suýt bị sảy ra, đoạn thời gian đó mẹ thườnglấy nước mắt rửa mặt, sợ con ngủm, sau này có bà nội giúp đỡ mẹ ăn uống, cải thiện dinh dưỡng, nên mẹ mới bình an mà sinh hạ con.” Nghe ra contrai không dễ dàng mà đi tới xã hội này, ” Bốn năm đại học này, mẹ cũngrất mệt nhọc, vừa học vừa làm, không có thời gian chăm sóc con, không có thời gian làm việc nhà, nên con đã ôm đồm những việc trong gia đình,mặc dù những ngày đó rất khó khăn, nhưng con và mẹ rất vui vẻ, mẹ thường nói, con là sinh mạng của mẹ, dù cho có khổ thế nào mệt mỏi thế nào đinữa, chỉ cần có thể nhìn khuôn mặt tươi cười của con, đều rất đáng giá!” Trong tim Đông Bác Hải giống như là có bình đồ chuabị đổ, chua xót không ngừng, tay không tự giác mà càng ôm chặt con traihơn! Nhắm mắt lại, dường như anh thấy được cô bé kia ở trong bệnh viện mà không ai giúp đỡ và bàng hoàng. Trong một lúc anh chợt bội phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222286/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.