“Ôi, anh là một ngừơi đàn ông lại tính toán chi li cùng với một côgái nhỏ không thấy mất mặt à, hơn nữa, tôi cũng không phải cố ý!” Chínhlà không cẩn thận nha, thật buồn cười, ngừơi cũng mấy chục tuổi rồi, còn so đo với một cái hôn, đầu óc chắc có vấn đề!
“Em nhất định là cố ý!” Trong giọng nói khêugợi, tản ra tức giận, đôi mắt ưng khẽ nheo lại xẹt qua một tia lạnh lẽo.
“A!” Vô Song cười lạnh, khinh bỉ
“Tôi cố ý hônanh? Đầu của tôi chắc là đã bị con lừa đá rồi!” Trước mắt chỉ có mộtngười đàn ông đáng để cho cô chủ động hiến nụ hôn, hơn nữa còn là mộtcậu bé, cũng không tính là đàn ông sao! Giờ phút này Đông Bác Hải không có tâm tình đểnói nhảm với cô, anh chỉ muốn nếm lại mùi vị của cô gái này, có ngongiống như năm đó hay không! Ánh mắt sâu thẳm dần dần trở nên vẩn đục, anh đưa tay bắt đầu cỡi cà vạt ở cổ áo, rồi áo sơ mi ——
“Anh làm gì đấy!” Hành động này của anh, làm Vô Song giật mình,tim đập mạnh, thiếu chút nữa là nhảy ra, giọng nói cũng trở nên lớn hơn!
“Tính sổ với em!” Thiếu anh hương dịu dàng chín năm, hôm nay cô không chạy được đâu!
“Tính sổ gì chứ, tôi lại không có nợ anh cái gì cả, tránh ra ——” Hai tay chống giường, Vô Song lui về phía saumột lúc, đối diện với ánh mắt không bất khuất không kiêu ngạo của anh,tim lại bất ổn nhảy
“Lộp bộp” ” Lộp bộp” không ngừng, mấy năm nay, côsống độc lập, học xong rồi lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222269/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.