Xe chạy tới bờ biển, giữa biển cả có một ngôi biệt thự lộng lẫy đứng sừng sững cô đơn, biệt thự này được xây dựng đã có lịch sử mấy năm rồi, khi đó dưới biệt thự không có nước biển, mà là một mảnh đất trống. Một cây cầu thật dài tiếp nối với biệt thự.
“Xuống xe!” Xe dừng lại, Đông Bác Hải cỡi dây an toàn nói.
“Này, anh dẫn tôi tới nơi này làm gì, đây làđâu?” Vô Song đề phòng nhìn anh, ôm chặt túi xách che ở trước ngực, vùng hoang vu, cô nam quả nữ, rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đếnhình ảnh không thuần khiết.
“Đây là nhà tôi!” Anh đáp như gió nhẹ nước chảy. Trái tim nhỏ bé của Vô Song nhảy ” Thình thịch”
“thình thịch
“, đầu ngón chân cũng quắp chặt
“Anh...... Anh dẫn tôi tới nhà anh...... làm, làm gì, tôi muốn về nhà!”
“Bắt đầu từ hôm nay, nơi này chính là nhà của em!” Nắm cổ tay của cô, mạnh mẽ kéo cô xuống xe. Vô Song giống như bị người đánh đòn cảnh cáo,trong đầu bay bổng ‘ mười vạn cái vì sao ’, cô níu tay của anh lại, dừng lại
“Anh đang đùa giỡn tôi, anh thật cam lòng mà đưa cho tôi một ngôibiệt thự xinh đẹp như vậy sao?” Vô Song chỉ vào biệt thự, vẻ mặt mườivạn cái không tin, mình sẽ lọt vào loại vận mệnh chó này.
“Đông Bác Hải tôi luôn luôn nói lời giữ lời,nhưng biệt thự này không phải là đưa cho em, mà là...... Chúng tacùng ở!” Anh trịnh trọng nói.
“Ha...... Hàaa…!” Vô Song cười, buông cánhtay anh đang nắm ra, nghiêm mặt nói
“Ban ngày anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222268/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.