Vô Song đột nhiên trợn to mắt, bởi vì quá mức sợ hãi, hơi hé miệng,lại bị anh thừa dịp trống rỗng mà tiến vào, trực tiếp quấy rối giữa răng và môi, anh dịu dàng ma sát, lưu luyến di chuyển lung tung, dịu dàngmút vào. Môi của cô cũng giống như năm đó, không có mùi vị của son phấn, ngọt ngào nhẹ nhàng khoan khoái như bạc hà! Mùi vị chết tiệt này, khiến cho anh mê muội —— Nhưng, đối với Vô Song mà nói, mặc dù đây khôngphải là nụ hôn đầu của cô, nhưng cùng một người đàn ông xa lạ dung hoànước miếng, chuyện này sao mà thấy ghê tởm.
“Ưm ưm......” Bàn tay nhỏ bé đánh mấy cáivào lồng ngực khêu gợi của anh, anh nhẹ nhàng rời khỏi môi của cô, nghĩrằng để cho cô hít thở thoải mái.
“Tôi...... tôi muốn đi toilet!” Không được, cô muốn ói. Đông Bác Hải không động đậy, khẽ nhíu chân mày,đôi mắt sâu thẳm không hề chớp mắt mà nhìn Vô Song chằm chằm, thấy cô sợ hãi, anh chỉ sợ giây kế tiếp sẽ hóa thành sài lang hổ báo mà nhào vàocô, ăn cô không chừa mảnh xương!
“Đi đi!” Lúc sau, rốt cuộc anh cũng mở miệngđồng ý, trái tim của Vô Song giống như từ không gian rơi xuống địa cầu
“Bùm đông” một tiếng, rốt cuộc cũng an toàn rồi! Như nhận đựơc lệnh ân xá, cô gần như lăn mộtvòng xuống giường, mới vừa đứng dậy, thì chân như nhũn ra, lảo đảo nhưmuốn ngã vào trong ngực của Đông Bác Hải, anh cười
“Sao em yếu vậy?”
“Anh mới yếu đó!” Trừng mắt nhìn anh ta, anh ta còn cười, ghê tởm! Cô yếu chỗ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222270/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.