“Cái này. . .” Viện trưởng hung hăng trừng mắt nhìn người bác sĩ kia, lại dám nói chuyện với cậu Thần như vậy?
Là không muốn ở đây nữa sao?
“Cậu Thần, xin hãy đưa bạn của ngài đi theo tôi để kiểm tra toàn bộ… Tôi lập tức sa thải người không có mắt nhìn này!” Viện trưởng khom ngươi đưa tay hướng về phía trước, ra dấu tay xin mời.
“Đỡ tôi, tự tôi có thể đi.” Kiều Minh Anh liếc ngang nhìn Thần Ngôn, ngăn cản động tác muốn bế cô lên của anh ta, bàn tay nhỏ khoác lên trên cánh tay của anh ta, khập khiễng đi ra ngoài.
Bác sĩ kia sững sờ nhìn bọn họ đi xa, lúc này mới kịp phản ứng lại, anh ta bị sa thải rồi sao?
Thật ra anh ta nên cảm thấy may mắn rằng lần này người đưa Kiều Minh Anh tới không phải là Lê Hiếu Nhật, nếu không chỉ bằng lời nói vừa rồi kia cũng đủ cho anh ta không có cách nào đặt chân ở nước C nữa.
Lê Hiếu Nhật là người như vậy, người khác chọc anh thì có thể, nhưng nếu đụng vào Kiều Minh Anh, anh sẽ ra tay không chút thương tiếc.
Khi Kiều Minh Anh đang nằm tĩnh dưỡng trong một phòng bệnh cao cấp tương đối yên tĩnh phù hợp cho việc phục hồi sức khỏe mà viện trưởng cố ý lựa chọn ở cuối hành lang, trong lòng cô đang sụp đổ.
Lúc này mới được bao nhiêu lâu tính từ lần Lê Hiếu Nhật đưa cô ra khỏi bệnh viện trước đó, bây giờ lại quay trở lại.
Chẳng lẽ việc này ứng câu ra ngoài lăn lộn thì phải trả giá?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773284/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.