Kỷ Niệm tưởng rằng tắt điện thoại, là có thể ngăn cản tất cả sự quấy rầy bên ngoài, không ngờ rằng hòm thư lại nhận mail liên tục. Gấp rút xem qua một lần, biểu hiện bất ngờ, dưới tâm trạng của cô những lời động viên chẳng lọt tai.
Đến trưa, bình thường Kỷ Niệm không thích ra ngoài ăn cơm. Nhưng hôm nay, cô cao ngạo ngẩng đầu, ưỡn ngực, nhếch môi đầy tự tin đi qua trước mặt từng nhân viên.
Ở những thời điểm thế này, cô càng phải thể hiện sự kiêu ngạo của bản thân. Côtuyệt đối không tránh né, tránh né cứ như việc cô làm là sai. Cái thế giới kỳ quái này không ưa cô, cô cũng chả ưa gì thế giới này.
Ngồi trong quán cơm Tây đối diện văn phòng, tầm mắt nhìn xung quanh. Kỷ Niệm như không có gì, ngồi bên cửa sổ, gọi một phần sườn bò bít tết. Nhân viên phục vụ nhìn cô chằm chằm, rất lâu không có phản ứng. Kỷ Niệm bực mình, ngẩng lên mắt lạnh như băng nhìn vào mắt phục vụ. Cô bé kia cứ như bị đông đến tỉnh, vội vàng note lại rồi chạy biến đi.
Cái quán này toàn là dân văn phòng, trong 10 người thì có 6 người biết cô. Sáng sớm hôm nay báo vừa ra, thì 4 người còn lại chắc cũng biết Kỷ thị có một giám đốc tên là Kỷ Niệm. Lại còn ôm ấp một người phụ nữ đi vào quán rượu, cả đêm không ra.
Kỷ Niệm cười châm biếm, nâng quai hàm nhìn ra cửa sổ. Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm.
Ăn cơm xong về công ty, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-xoay-tron/1420660/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.