Cô trở về phòng khách, căn phòng này so với căn phòng Ngô Tranh cho cô thì lớn hơn, nhưng lạnh như băng không có cảm giác gọi là nhà.
Kỷ Niệm đóng cửa phòng, thong thả bước tới ban công. Ban công to lớn, chỉ đặt một bàn trà gỗ, một cái xích đu được treo bằng dây thực vật. Kỷ Niệm vứt mình lên cái xích đu, nhắm mắt nhẹ nhàng đung đưa, mệt mỏi như thủy triều kéo đến.
Cái nhà này, cái gọi là nhà đã tra tấn cô hai mươi tám năm rồi, cả đời này cũng không thể rời khỏi được sao?
Giờ cơm tối, chú Tưởng đến gõ cửa. Kỷ Niệm hoạt động tay chân đã tê cứng, đi xuống lầu. Trên bàn ăn, đầu bếp đã dọn ra một bàn đồ ăn thanh đạm, Kỷ Bác, Kỷ Uân và Kỷ Thuần đã ngồi đó.
Bầu không khí vẫn rất ngột ngạt, Kỷ Bác trầm mặt, dĩ nhiên còn đang tức giận, chưa nói một câu nào. Kỷ Thuần ở bên cạnh coi như chuyện không liên quan đến mình rất thoải mái, dựa vào ghế, bắt chéo hai chân lại. Kỷ Uân thì đang nhíu mày, ngồi thẳng lên, dáng vẻ như có thâm thù đại hận.
Kỷ Niệm nhìn một vòng, bầu không khí nặng nề như vậy, mà còn ăn nổi sao? Cô mỉm cười ngồi xuống, Kỷ Bác liếc cô, lông mày chau lại, hừ một tiếng rồi bắt đầu ăn cơm.
Bữa cơm tối, Kỷ Niệm như bị cách ly. Sau khi ăn xong, Kỷ Bác trực tiếp trở vào phòng, Kỷ Thuần với Kỷ Uân thì chào tạm biệt rời đi. Kỷ Bác nói để Kỷ Niệm ở nhà, thực tới là đang giam lỏng cô. Phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-xoay-tron/1420661/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.