“Cố Lâm Uyên, chừng nào chàng mới có thể đứng đắn chút hả?”
Tô Tử Câm nghiến răng nghiến lợi.
“Lúc ngủ nàng.”
“...”
Tô Tử Câm hít sâu một hơi, nàng nói: “Chàng có thể nói chuyện bình thường không?”
“Ta đang nói thật mà.”
Chỉ là Cố Lâm Uyên còn một câu chưa nói, chính là đời này hạ phàm, chính là để ngủ nàng, ngủ nàng tâm phục khẩu phục. <<ed: quỳ ông Lăng rồi>>
Tô Tử Câm thở dài một hơi.
“Nhìn dáng vẻ nghiêm trang này của chàng, quả thực rất giống đang nói thật.”
“Tô Tử Câm, ta tốt với nàng không?”
Tô Tử Câm sững sờ, không rõ vì sao hắn bỗng nhiên hỏi như vậy.
“Tốt.”
“Vậy nàng thích ta không?”
Tô Tử Câm cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Lâm Uyên.
“Chàng muốn làm gì?”
“Lúc nàng uống say từng nói một lần nàng thích ta, bây giờ ta muốn nghe lần thứ hai.”
Cố Lâm Uyên xoa khuôn mặt nhiều thịt của Tô Tử Câm, trong đôi mắt đều là cưng chìu.
“Vì sao chàng luôn chấp nhất chuyện này vậy?”
“Thành toàn ta đi.”
Tô Tử Câm suy nghĩ hồi lâu, cũng không hiểu được vì sao Cố Lâm Uyên luôn muốn nàng nói.
Rõ ràng bọn họ tự hiểu là được, còn phải mỗi ngày nói một lần ư?
Làm sao giống như đang dạy dỗ thế?
Trong đầu toát ra từ này, Tô Tử Câm khó hiểu run lên.
Dạy dỗ tốt hay không, nàng cũng sẽ không chạy.
Lúc Tô Tử Câm đang sững sờ, Cố Lâm Uyên luôn nhìn nàng, chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076321/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.