Sau khi lên xe ngựa, Cố Lâm Uyên quay đầu dặn dò một câu.
“Trong khoảng thời gian này ta không ở đây, để Cao công công trông chừng hoàng cung, bảo thừa tướng nhìn chằm chằm triều đình. Nếu như loạn, ta liền thịt bọn họ!”
Cố Lâm Uyên nói xong liền ôm Tô Tử Câm vào trong xe ngựa.
Dưới xe ngựa, quản gia nghe thấy mà kinh ngạc, Vương gia nhà bọn họ chẳng những quyết đoán sấm rền gió cuốn, còn rất tàn ác.
Trọng Tôn Du dưới xe ngựa nghe nói như thế, trong nháy mắt vẻ mặt đầy ghét bỏ.
“Vừa nói không để ý giang sơn chỉ cần mỹ nhân cơ mà?”
Trọng Tôn Du nói xong, cũng leo lên xe ngựa, nhưng mà, ông ta vừa mới leo lên, một đạo chưởng phong từ bên trong đánh ra.
Ông ta không kịp phòng ngừa bị chưởng phong trực tiếp đánh xuống xe ngựa, té một cái.
“Ai da, cái mông của ta!”
Trọng Tôn Du đau đến kêu.
“Xe ngựa của ông ở phía sau.”
Giọng Cố Lâm Uyên lạnh lùng từ trong xe ngựa truyền đến.
“Tiểu tử thối, ngươi đại nghịch bất đạo, ngươi trọng sắc khinh hữu, ngươi...”
Trọng Tôn Du còn chưa mắng xong, xe ngựa trong nháy mắt chạy, mang theo một trận bụi mù.
Trọng Tôn Du vội từ bò dậy dưới đất, hùng hùng hổ hổ lên một chiếc xe ngựa phía sau.
Sau khi ngồi trên xe ngựa, Trọng Tôn Du bỗng nhiên không mắng, khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn kia bỗng nhiên toát ra một nụ cười giảo hoạt.
“Sau này bệnh của tiểu nha đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076320/chuong-458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.