Một tiếng “Bốp” vang lên, hai người đều triệt để sửng sốt.
Thẩm Mộc Nhiễm bình thường rất ôn nhu, chính nàng cũng không nghĩ đến sẽ không chút nghĩ ngợi tát Hạ Dực Thần một cái.
“Về sau không cho phép huynh nói như vậy, Tử Câm ca ca mãi mãi cũng không thay đổi!”
Thẩm Mộc Nhiễm xoay người vội chạy đi.
Hạ Dực Thần nhìn bóng lưng nàng rời đi, xoa gương mặt bị đánh, con ngươi ảm đạm xuống.
“Mộc Nhiễm, nó có cái gì tốt chứ?”
Bên trong tẩm điện, Cố Lâm Uyên thả Tô Tử Câm trở lại giường.
Tô Tử Câm uống say khướt, khuôn mặt đỏ hồng nhìn như quả táo chín, không an phận nhích tới nhích lui ở trên giường.
Cố Lâm Uyên bất đắc dĩ, ấn Tô Tử Câm ở trên giường, đắp kín chăn cho nàng.
Sau đó lại tự mình bê một chậu nước, lau mặt cho nàng.
“Đầu đau quá...”
Cố Lâm Uyên vươn tay dán trên trán Tô Tử Câm, dùng bàn tay lạnh như băng giảm nhiệt cho nàng.
“Tâm cũng đau...”
Cố Lâm Uyên ngẩn ra, nhìn dáng vẻ Tô Tử Câm mơ mơ màng màng, bên trong đôi mắt có ánh sáng lưu chuyển.
“Ta thích ngươi.”
Tay Cố Lâm Uyên cứng đờ, cả người sững sờ một hồi lâu, cau mày, thở dài.
“Bảo ngươi nói ngươi không chịu, sau khi say lại là tự giác, đây là ngươi nói, ta tin.”
Cố Lâm Uyên nói xong, còn đâm đâm khuôn mặt Tô Tử Câm, sau cùng còn ghét bỏ nói: “Quá gầy ”
Mười ngày sau, ngày tế Phật.
Chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076306/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.