Chương trước
Chương sau
Một tiếng “Bốp” vang lên, hai người đều triệt để sửng sốt.

Thẩm Mộc Nhiễm bình thường rất ôn nhu, chính nàng cũng không nghĩ đến sẽ không chút nghĩ ngợi tát Hạ Dực Thần một cái.

“Về sau không cho phép huynh nói như vậy, Tử Câm ca ca mãi mãi cũng không thay đổi!”

Thẩm Mộc Nhiễm xoay người vội chạy đi.

Hạ Dực Thần nhìn bóng lưng nàng rời đi, xoa gương mặt bị đánh, con ngươi ảm đạm xuống.

“Mộc Nhiễm, nó có cái gì tốt chứ?”

Bên trong tẩm điện, Cố Lâm Uyên thả Tô Tử Câm trở lại giường.

Tô Tử Câm uống say khướt, khuôn mặt đỏ hồng nhìn như quả táo chín, không an phận nhích tới nhích lui ở trên giường.

Cố Lâm Uyên bất đắc dĩ, ấn Tô Tử Câm ở trên giường, đắp kín chăn cho nàng.

Sau đó lại tự mình bê một chậu nước, lau mặt cho nàng.

“Đầu đau quá...”

Cố Lâm Uyên vươn tay dán trên trán Tô Tử Câm, dùng bàn tay lạnh như băng giảm nhiệt cho nàng.

“Tâm cũng đau...”

Cố Lâm Uyên ngẩn ra, nhìn dáng vẻ Tô Tử Câm mơ mơ màng màng, bên trong đôi mắt có ánh sáng lưu chuyển.

“Ta thích ngươi.”

Tay Cố Lâm Uyên cứng đờ, cả người sững sờ một hồi lâu, cau mày, thở dài.

“Bảo ngươi nói ngươi không chịu, sau khi say lại là tự giác, đây là ngươi nói, ta tin.”

Cố Lâm Uyên nói xong, còn đâm đâm khuôn mặt Tô Tử Câm, sau cùng còn ghét bỏ nói: “Quá gầy ”

Mười ngày sau, ngày tế Phật.

Chuẩn bị xong xe ngựa, Tô Tử Câm đưa tay đỡ Thẩm Mộc Nhiễm lên xe ngựa.

“Tử Câm ca ca, thật không nghĩ tới, thời gian qua đi một năm, lúc đi Phổ Tể Tự tế Phật cũng chỉ còn lại có hai chúng ta.”

Thẩm Mộc Nhiễm cảm thán một tiếng, trán hơi cau lại, tràn ngập đau thương nhàn nhạt.

Tô Tử Câm vỗ vỗ tay Thẩm Mộc Nhiễm, nàng nói: “Đừng sợ, về sau sẽ ổn.”

Nghĩ tới hôm nay chính là thời gian lấy được tự do lần nữa, tâm tình Thẩm Mộc Nhiễm liền trở nên tốt đẹp, nàng hưng phấn ôm lấy cánh tay Tô Tử Câm, rúc vào bên người nàng.

“Đúng vậy đúng vậy, thật vui vẻ, Tử Câm ca ca, chúng ta sắp khổ tận cam lai rồi!”

Lúc này, màn xe ngựa bỗng nhiên bị vén lên, khuôn mặt âm trầm lạnh lùng của Cố Lâm Uyên xuất hiện ở trước mặt hai người.

Thẩm Mộc Nhiễm bị Cố Lâm Uyên dọa một cái như vậy, cả người co rụt lại.

“Đi ra ngoài ”

Thẩm Mộc Nhiễm cùng Tô Tử Câm hai mặt nhìn nhau, nói ai?

“Nhanh lên một chút, ta không có kiên nhẫn.”

Kết quả là, hai người cùng ra khỏi xe ngựa, Thẩm Mộc Nhiễm vừa mới xuống xe ngựa, Tô Tử Câm đã bị Cố Lâm Uyên ấn trở về.

Màn xe ngựa khép lại, chóp mũi Thẩm Mộc Nhiễm đau xót, nước mắt liền dũng mãnh trào ra.

Rõ ràng nàng mới là người tâm đầu ý hợp với Tử Câm ca ca, cái tên Cố Lâm Uyên tu hú chiếm tổ lại đoạt người nàng yêu!

“Quận chúa, phía sau còn có một chiếc xe ngựa, mời người.”

Giọng Cao công công đúng lúc xuất hiện phía sau Thẩm Mộc Nhiễm.

Thẩm Mộc Nhiễm bất đắc dĩ phải xoay người về xe ngựa phía sau, nàng không vội, nàng phải nhịn, nàng không thể phá hỏng kế hoạch.

Bên trong chiếc xe ngựa đầu, Cố Lâm Uyên ôm lấy Tô Tử Câm, đặt lên chân của mình.

“Bảo ngươi đừng đụng vào nàng ta, ngươi không nhớ ư?”

“Vương gia, làm sao ngươi lại tới? Năm xưa không phải ngươi không đi tế Phật sao?”

“Ta không đi, hai người các ngươi liền định yêu đương vụng trộm à?”

Tô Tử Câm giật giật khóe miệng, lời này sao kỳ quái như vậy?

Nàng cùng Thẩm Mộc Nhiễm được công nhận là một đôi, hiện tại là ai với ai đang vụng trộm mới đúng đây?

“Ta muốn gả Thẩm Mộc Nhiễm đi.” Cố Lâm Uyên nói.

Tô Tử Câm sững sờ, đây là đang thanh trừ tình địch?

“Mộc Nhiễm còn nhỏ, qua một hai năm nữa đi.”

“Không gả cũng được, ngươi cho chút thành ý đi.”

Mặt Cố Lâm Uyên không chút thay đổi, dáng vẻ như nói chuyện đứng đắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.