Tô Tử Câm sững sờ, không ngờ tới Hạ Dực Thần bỗng nhiên sẽ đưa ra chuyện này.
“Đi Bắc Mạc? Vì sao?”
“Tử Câm, kinh thành không thích hợp với đệ.”
Tô Tử Câm yên lặng, nàng uống một ngụm rượu, nhìn lên ánh trăng đạm bạc trên trời.
“Đệ là một con hùng ưng có thể vỗ cánh bay cao, không nên vây ở nơi kinh thành nhỏ hẹp này.”
Hạ Dực Thần cũng rót đầy miệng rượu, nói tiếp.
“Nhớ năm mười tuổi đó, chúng ta từng mang theo Mộc Nhiễm cùng xuất cung chơi đùa, lúc đó ta vừa mới học cưỡi ngựa bắn cung, cảm giác mình rất lợi hại. Thế là không biết trời cao đất rộng mang bọn ngươi ra vùng ngoại ô săn bắn, suýt chút nữa xảy ra sự cố, đệ còn nhớ rõ không?”
“Nhớ chứ.”
“Khi đó thật không may, gặp phải một con báo đang kiếm ăn. Ta và Mộc Nhiễm đều bị dọa sợ, chỉ một mình đệ xông về phía trước liều mạng cùng con báo kia.”
Hạ Dực Thần bật cười: “Thật hoài niệm khi đó ba người chúng ta người cùng chung hoạn nạn.”
Tô Tử Câm yên lặng, uống một ngụm lại một ngụm rượu.
“Tử Câm, kinh thành đã là thiên hạ của Nhiếp Chính Vương, bất quá hắn chỉ coi đệ là là con rối và phương tiện để lợi dụng, đệ hà tất phải lưu lại?”
“Sớm mai, chuyện này đệ sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Giọng Tô Tử Câm có chút trầm thấp khàn khàn.
“Suy nghĩ, đệ suy nghĩ cái gì?”
Tô Tử Câm yên lặng không nói, vẫn đang uống rượu.
“Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076305/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.