Tô Tử Câm quay đầu, con mắt đảo loạn, giả bộ không nghe thấy.
Cố Lâm Uyên không nhanh không chậm, không nháo không giận.
“Ngày mai là một ngày tốt lành, ta nhớ ngoài cửa Phổ Tể Tự có tên thợ rèn trung niên để tang vợ, người coi như thành thật, Thẩm Mộc Nhiễm có thể gả.”
Cố Lâm Uyên vừa dứt lời, chỉ nghe “Chụt” một tiếng, Tô Tử Câm hôn một cái trên mặt hắn.
“Ừm, Thẩm Mộc Nhiễm còn chưa cập kê, lại đợi hai năm đi.”
Cố Lâm Uyên thoả mãn gật đầu, nghiêm trang, mặt không chút thay đổi nói.
Nhưng Tô Tử Câm lại không kềm được, bật cười.
Nàng càng ngày càng cảm thấy Cố Lâm Uyên vẻmặt băng lãnh, trong xương lại đáng yêu đến chết người.
Lúc đoàn xe đến Phổ Tể Tự, đã là buổi trưa.
Phương trượng trụ trì tự mình an bài cơm chay cho họ.
Sau khi dùng cơm, mỗi người về gian phòng đã được an bài ở lại.
Thẩm Mộc Nhiễm một thân một mình ở trong phòng, một mình lau nước mắt.
Trong lòng nàng nguyền rủa Cố Lâm Uyên ngàn lần vạn lần, khổ sở muốn chết.
Khóc xong một hồi, nàng lại không cam lòng, nhớ tới phải đi gặp Tô Tử Câm.
Nàng đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy cách đó không xa bên trong đính hóng gió, có hai thân ảnh tuyết trắng đang ngồi đối mặt nhau.
Trước mặt bọn họ bày một bàn cờ, Cố Lâm Uyên tay cầm quân trắng, Tô Tử Câm tay cầm quân đen, hai người đang chém giết nhau.
Xa xa nhìn sang, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076307/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.