Dáng vẻ Tô Tử Câm biểu thị quả nhiên không ngoài dự liệu của ta.
Xem ra tên hỗn đản Cố Lâm Uyên kia, vì muốn bẻ cong nam sủng nàng mà bắt đầu không từ thủ đoạn, rót mê hồn dược cho người bên cạnh nàng.
Quá gian xảo, quá phúc hắc!
Bất quá, nàng có một tâm kiên định, không bị bẻ cong, không sợ Cố Lâm Uyên đâu.
Sau khi trấn an được Minh Thu, đột nhiên cửa sổ phía sau tẩm cung của nàng bị gõ.
Tô Tử Câm sững sờ, liền đi tới mở cửa sổ ra, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thẩm Mộc Nhiễm xuất hiện ở trước mặt nàng.
Tô Tử Câm quay đầu liếc mắt Minh Thu, phân phó nàng đi xuống trước nghỉ ngơi.
“Tử Câm ca ca! Muội lại gặp được huynh rồi!”
Thẩm Mộc Nhiễm cười rất đẹp mắt, đôi mắt cong cong, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhìn thế nào cũng làm say mê người.
Tô Tử Câm nhịn không được, vươn tay, xoa xoa mũi Thẩm Mộc Nhiễm, sau đó thuận tay nhéo nhéo hai bên khóe miệng nàng.
Thẩm Mộc Nhiễm cười vui vẻ hơn, giống như một tiểu nữ nhân trong tình yêu cuồng nhiệt, khuôn mặt đều đỏ hồng.
Một màn này, vừa lúc vào trong mắt Cố Lâm Uyên vừa mới tắm nước lạnh trở về.
Chẳng biết tại sao, lần này, hắn không có tức giận, ngược lại trong lòng nổi lên một loại cảm giác khác thường.
Tô Tử Câm cùng Thẩm Mộc Nhiễm đứng chung một chỗ, rất giống một đôi tình nhân môn đăng hộ đối.
Thanh mai trúc mã,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076296/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.