Tô Tử Câm từ trong chăn chui ra ngoài, đi xuống giường.
Cầm lấy khăn mặt thấm nước trên giá, bắt đầu lau tay.
“Cố Lâm Uyên đáng chết, Cố Lâm Uyên xấu xa, đồ đoạn tụ không biết xấu hổ đáng chết!”
“Ngươi không muốn đoạn tụ, nói vậy là đúng như ta nghĩ ngươi đoạn tụ rồi!”
“Làm ta sợ đúng không? Uy hiếp ta đúng không? Hù ta à?”
“Ngươi có tin ta một đao đâm chết ngươi, để ngươi khôi phục ký ức, nhìn dáng vẻ đoạn tụ bây giờ của mình chút hay không?”
“Thương Lăng Thượng Thần, ta tin rằng đến lúc đó ta không giết ngươi, ngươi sẽ tự muốn giết mình!”
Tô Tử Câm hoàn toàn không có dáng vẻ tội nghiệp, cẩn thận từng li từng tí ở trước mặt Cố Lâm Uyên.
Nàng cứ chà tay lau tay cứ như là đang chà xát Cố Lâm Uyên.
Chà chà lau lau!
“Đừng ép ta, đoạn tụ đáng chết!”
Sau khi mắng đủ, Tô Tử Câm thở dài một hơi.
“Ta là thẳng, đừng vọng tưởng bẻ cong ta.”
Tô Tử Câm đặc biệt nghiêm túc, như là tuyên thệ, đặc biệt trịnh trọng.
“Ta phát thệ, nếu như ta bị bẻ cong, ta liền... Ta liền...”
Tô Tử Câm ta liền nửa ngày, cũng không ta liền ra một vế sau thế nào.
Lỡ như nàng bị bẻ cong thật, ứng nghiệm thì làm sao bây giờ?
Tô Tử Câm bị ý nghĩ này của mình dọa đến toàn thân run lên.
“Làm cái gì! Cố Lâm Uyên cái tên khốn này! Đại hỗn đản! Đồ lưu manh!”
Tô Tử Câm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076295/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.