Cố Lâm Uyên không phản ứng với Thẩm Mộc Nhiễm, đôi tròng mắt nhìn chằm chằm vào Tô Tử Câm.
Hắn cất bước đi về phía trước, đi tới trước cửa sổ Tô Tử Câm, đang muốn học dáng vẻ vừa rồi của nàng, xoa xoa mũi, sờ đầu một cái.
Ai biết, “Cạch” một tiếng, Tô Tử Câm liền đóng cửa sổ lại.
Cố Lâm Uyên bị buộc dừng chân lại, vốn cảm xúc tốt đang nổi lên, trong khoảnh khắc đổ nát.
Hắn siết chặt lòng bàn tay, chân mày trầm xuống, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Đây là thiếu đòn sao?
Cố Lâm Uyên lượn quanh một vòng, đi vòng qua cửa chính tẩm điện, đẩy cửa đi vào.
“Rầm”, Cố Lâm Uyên lại đóng sầm cửa phòng lại.
Tô Tử Câm đang ngồi đọc sách ở bàn bên cạnh ngẩng đầu liếc mắt một cái, liếc thấy Cố Lâm Uyên mặt đen lại giết tới.
Nàng vội vàng cúi đầu, tiếp tục làm bộ xem sách.
Cố Lâm Uyên cười lạnh một tiếng, bây giờ mới bắt đầu giả vờ, có ích ư?
Hắn tiến lên một bước, đoạt lấy sách của Tô Tử Câm, tiện tay ném qua một bên.
Sau đó một tay ôm lấy Tô Tử Câm đang ngồi trên ghế, đặt lên bàn chính diện với hắn.
Hai người ở rất gần, khí tức của đối phương có thể cảm thụ được rõ mồn một.
Tim Tô Tử Câm lại đập bang bang bang.
“Nhiếp Chính Vương, ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Vừa rồi lúc ngươi đóng cửa sổ rất soái khí mà.”
Tô Tử Câm thân thể cứng đờ, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076297/chuong-435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.