Chương trước
Chương sau
Cố Lâm Uyên sầm mặt lại, khí tức quanh mình lập tức lạnh xuống, thần sắc kia, khí tức kia, khiến cho người ta không rét mà run.

Thẩm Mộc Nhiễm cũng là lần đầu tiên đối mặt Cố Lâm Uyên như thế, nàng sợ đến lạnh run trốn phía sau Tô Tử Câm.

Nhưng dù nàng sợ thế nào cũng không lùi bước, vẫn đứng chung một chỗ cùng Tô Tử Câm như trước.

Mà Tô Tử Câm nắm thật chặt tay Thẩm Mộc Nhiễm không thả, thân thể ngăn phía trước Thẩm Mộc Nhiễm.

Loading ad

Hai người giống như là một đôi Uyên Ương khổ mệnh đối mặt nguy hiểm không rời không bỏ.

Khiến người ta liếc mắt nhìn qua liền bội phục dũng khí và ái tình của bọn họ.

Rất nhiều người đều biết Thẩm Mộc Nhiễm cùng Tô Tử Câm là thanh mai trúc mã, nhưng lại không nghĩ rằng, bọn họ đã đến cấp độ cùng sinh tử cùng hoạn nạn.

Dưới con mắt của người khác, đôi tình nhân nhỏ này đặc biệt có dũng khí.

Nhưng dưới ánh mắt của Cố Lâm Uyên, một màn này đặc biệt chói mắt.

Hiện thực như là một chậu nước lạnh, mãnh liệt giội từ định đầu Cố Lâm Uyên xuống.

Giội tắt sự kích động ban đầu của hắn, cuối cùng chỉ còn sự nghiến răng nghiến lợi.

Tư Mệnh, thật sự là một nam nhân?

Nếu không phải nam nhân, nàng ấy cùng nữ nhân tình thâm ý trọng như vậy là có ý gì?

Cố Lâm Uyên siết chặt quả đấm, trong lòng có một cơn tức giận khó hiểu bốc lên.

Hắn khoát tay, nện một đấm trên cây cột bên cạnh, chỉ thấy chỗ bị hắn đánh trúng đã vỡ nát, mảnh vụn bay đầy trời.

Cố Lâm Uyên đột ngột nổi giận, dọa tất cả mọi người sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ, không ngừng run rẩy.

Mà sau khi Tô Tử Câm nhìn thấy Cố Lâm Uyên, liền  không sợ hãi.

Chẳng biết tại sao khi thấy Thương Lăng, nàng tự nhiên an lòng.

Nàng không sợ, nhưng Thẩm Mộc Nhiễm phía sau đã bị hù chết.

Nàng hoảng hốt, cả người ôm lấy Tô Tử Câm, thân thể mềm mại run rẩy trong lòng Tô Tử Câm.

Tô Tử Câm vội vã vỗ vỗ lưng nàng, để nàng khá hơn một chút.

Mắt Cố Lâm Uyên thấy hết thảy, sắc mặt trầm đến không thể trầm hơn, hắn hận không thể đi lên cho Tô Tử Câm một đao, kết thúc đời này của nàng, thực sự rất chướng mắt!

Nhưng Cố Lâm Uyên vẫn là nhịn xuống.

Đời này chẳng những là hắn lịch kiếp, cũng là nàng lịch kiếp.

Hắn thất bại không quan trọng, nàng lại không thể.

Muốn trừ đi ma khí trên người nàng, nàng nhất định phải tu thành thượng thần.

Lúc này Cố Lâm Uyên một hơi nghẹn trong cổ họng, nuốt không vào, nhả không ra, thật khó chịu!

Cũng không biết Tư Mệnh ngu xuẩn kia đã nhận ra hắn chưa!

Nếu như nhận ra mà còn dám ở trước mặt hắn cùng người khác chàng chàng thiếp thiếp, vậy chính là ngứa da ra!

Thiếu đòn à!

Sắc mặt Cố Lâm Uyên rất kém, giọng hắn trầm thấp truyền khắp toàn bộ tẩm điện Thái Khôn Cung.

“Nếu hoàng thượng truyền ngôi vị hoàng đế cho Cửu hoàng tử Tô Tử Câm, vậy thì mời tân hoàng chuẩn bị cho tốt, kế vị đi!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người cực kì khiếp sợ, nhao nhao nghi ngờ lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.

Cái gì?

Cửu hoàng tử Tô Tử Câm kế vị?

Cố Lâm Uyên không xưng đế sao?

Đây là cho hắn một con ngựa* à?

* tha cho 1 mạng ý

Cái vận khí gì thế này?

Không phải chết sao?

Thái tử bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên, hắn run run rẩy rẩy nói: ” Thánh chỉ của phụ hoàng có thể viết sai hay không?”

Cố Lâm Uyên đá thái tử một cái bay ra ngoài.

Lưng Thái tử đụng vào cái bàn, ngã xuống, lăn tầm vài vòng, đau đến la oai oái.

“Những kẻ còn lại, toàn bộ sung quân biên cương, cả đời không được về kinh thành!”

Cố Lâm Uyên hạ lệnh, tất cả hoàng tử công chúa đều khiếp sợ ngẩng đầu, nét mặt cực kì sợ hãi.

Kẻ đáng chết không chết, kẻ vô tội lại lưu vong, Tô Tử Câm đụng được đại vận gì vậy?

<<Nhi lầy: Hề Hề nhà ta có Lăng đại gia chống lưng mà, mấy thím đừng có gato J>>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.