Kết quả này, cho dù ai cũng không thể nào tiếp thu được.
Ai mà không cơm ngon áo đẹp, vinh hoa phú quý, ngậm thìa vàng lớn lên?
Bây giờ phải đày đi biên cương, vậy đơn giản sống không bằng chết!
Trái lại cái kẻ vừa sinh ra liền khắc chết muội muội, Tô Tử Câm thân mang điều xấu, Tô Tử Câm không được sủng ái, vậy mà thành tân hoàng!
“Nhiếp Chính Vương, Tô Tử Câm văn dốt vũ nát, thân phận ti tiện, có thể nào đảm nhiệm trọng trách lớn?”
Bát hoàng tử lấy can đảm, không phục đứng lên hỏi một câu.
Cố Lâm Uyên quay đầu liếc nhìn Bát hoàng tử.
Một ánh mắt liền khiến Bát hoàng tử tè ra quần, hai chân run rẩy, không nhịn được quỳ bộp xuống.
“Hắn không thể, ngươi có thể sao?”
“Không không không, Nhiếp Chính Vương ta sai rồi, ta không thể, ta không thể...”
Bát hoàng tử liền vội vàng khoát tay, càng không ngừng lắc đầu.
“Để cho ta xem năng lực của ngươi một chút, nếu thật có bản lãnh, hoàng đế này liền để ngươi đảm đương.”
“Không không không, ta không có bản lãnh, ta là thứ hèn nhát, ta rất sợ chết, ta không muốn chết đâu...” Bát hoàng tử sợ hãi lui lại.
Cố Lâm Uyên vung tay lên, mộtthị vệ lập tức tiến lên, kéo cổ áo Bát hoàng tử lôi ra.
Sau khi rời khỏi tẩm điện Thái Khôn Cung, ngoài hành lang lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết như mổ heo của Bát hoàng tử.
Người nghe được không ai không khủng hoảng.
Tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076286/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.