Sau khi Cao công công đọc xong, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức tiếng hít thở run rẩy đều nghe cực kì rõ ràng.
“Cái…, cái gì? Cửu hoàng tử, Tô Tử Câm?!”
Thái tử nghe nội dung di chỉ như thế, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó thở dài một hơi.
“Không phải ta không phải ta, vẫn còn may không phải là ta! Ha ha ha...”
Thái tử tê liệt ngã xuống đất, dưới thân đã ướt một bãi.
Mà Tô Tử Câm quỳ trong đám người nghe di chỉ, tim run lên bần bật.
Lão già Tô Nguyên Khai này!
Trước khi ông ta chết liền ngờ tới sẽ có một màn này ư?
Không nỡ để thái tử chết, không nỡ để mấy tên nhi tử ông ta yêu thương chết, liền lấy nàng ra chịu chết đúng không?
Tô Tử Câm hận đến nghiến răng, lần này nếu nàng chết thật, về Địa Phủ liền ném lão già khốn nạn Tô Nguyên Khai kia vào mười tám tầng địa ngục.
Nhiều năm như vậy, nhìn cũng không thèm liếc mắt, hỏi cũng không hỏi một tiếng, lúc sắp chết, còn muốn bắt nàng đi làm đệm lưng cho nhi tử của lão ta?
Mẹ nó ông biến đi!
Tô Tử Câm cực kì tức giận, Thẩm Mộc Nhiễm bên cạnh vô cùng kinh ngạc lại lo lắng nhìn Tô Tử Câm, lặng lẽ cầm tay nàng, nước mắt chảy ròng ròng.
Tô Tử Câm vỗ vỗ tay Thẩm Mộc Nhiễm, ý bảo nàng đừng lo lắng.
Nhưng Thẩm Mộc Nhiễm khóc càng dữ.
Lúc này, Cố Lâm Uyên nhíu mày lại, hắn quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076284/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.