Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Thần sắc Thương Lăng như trước, một đôi mắt băng lam nhìn chằm chằm Giản Chỉ Hề, không nháy một cái, nghiêm trang, sắc mặt nghiêm túc.
Giản Chỉ Hề che miệng trừng Thương Lăng, trong lòng có đủ loại cảm giác, đã từng, cảm tình quá khứ bị nàng chôn giấu lập tức xông lên.
Rót đầy toàn bộ trong lòng nàng, trái tim run rẩy.
Chóp mũi nàng có chút chua xót, viền mắt có chút nóng, một cỗ cảm giác ủy khuất không hiểu từ đâu ập tới.
Để nàng trở tay không kịp, không biết nên phản ứng gì.
Nàng cứ như vậy trừng Thương Lăng, oán khí tràn đầy, vẻ mặt không tốt.
“Nếu lần sau ngươi nói câu kia, ta sẽ không chỉ là cắn ngươi.”
Thương Lăng bỗng nhiên dừng lại, lại nói: “Ta sẽ ăn ngươi.”
Đầu Giản Chỉ Hề rầm một tiếng thật lớn, ong ong một lúc lâu.
Cái gì gọi là ăn nàng? Làm sao ăn nàng?
Vì sao Thương Lăng nói chuyện luôn không rõ ràng như thế, không rõ ràng?
Nhìn thần sắc lạnh lẽo của Thương Lăng, lại còn tức giận, dáng vẻ đằng đằng sát khí.
Rất hiển nhiên, hắn không có ý tứ gì khác, mà là thật sự muốn ăn nàng.
Chẳng lẽ, chân thân của Thương Lăng là thú?
Trong đầu Giản Chỉ Hề hiện lên hình ảnh thần long nuốt trọn đồ ăn vặt Tì Hưu.
Sau đó bắt đầu liên tưởng tới hình ảnh Thương Lăng mở miệng lớn toàn là máu nuốt trọn nàng.
Nuốt thì nuốt, lỡ may nhai làm thì phải sao bây giờ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076249/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.