Chương trước
Chương sau
Editor: Phù Đàm Bách Diệp

Nhưng Thương Lăng lại không động đậy, hình như vẫn còn rối rắm với vấn đề kia.

Thế là, nàng cắn răng một cái, chủ động nắm tay Thương Lăng, lôi kéo hắn hướng đến trong Uẩn Linh tuyền.

Bị một đôi tay mềm mại cầm lấy, cả người Thương Lăng cứng đờ.

Vốn dĩ đang cau mày lại dần giãn ra, thần sắc dần dần tốt.

Giản Chỉ Hề lôi kéo Thương Lăng, may mắn hắn không phản kháng, cũng không tiếp tục tức giận với nàng, mà ngoan ngoãn phối hợp.

Thế là nàng thuận lợi kéo hắn đến bên Uẩn Linh tuyền, sau đó lôi kéo tay hắn, thả người nhảy xuống, nhảy vào Uẩn Linh tuyền.

Ai cũng sẽ không nghĩ tới, toàn bộ Hãn Hải Mê Lâm, cuối cùng lối ra là ở dưới nước, ở phía dưới Uẩn Linh tuyền.

Nhưng mà muốn mở lối ra, nhất định phải phá từng mắt trận nhỏ khắp nơi trong rừng trước đã.

Đối với việc phá trận này, Giản Chỉ Hề cũng rất kinh ngạc, tưởng chừng phải rất lâu.

Bơi lội bên trong Uẩn Linh tuyền, Giản Chỉ Hề nhìn thấy lối ra, đôi mắt sáng lên.

Nhưng khi nàng quay đầu, lại phát hiện Thương Lăng vẫn còn ở chỗ cũ, không động đậy.

Không biết bơi?

Vẫn còn tức giận?

Trong lòng Giản Chỉ Hề cảm thấy không hiểu, nàng bơi trở lại chỗ Thương Lăng, kéo tay hắn, kéo hắn bơi xuống.

Nàng lôi kéo, quả nhiên động đậy.

Cho nên là không biết bơi?

Tay Giản Chỉ Hề mềm mại ấm áp cầm lấy tay Thương Lăng, hai người cứ như vậy bơi ra khỏi Uẩn Linh tuyền.

Ở một cái núi xanh bao quanh hồ nước, hai người ló đầu ra.

Nhìn thấy màu xanh lam của bầu trời một lần nữa, non xanh nước biếc, cả người Giản Chỉ Hề đều sảng khoái.

Nhanh chóng mang Thương Lăng bơi tới bên bờ, bò lên bờ.

Rời khỏi Hãn Hải Mê Lâm, Giản Chỉ Hề làm một cái quyết, cả người đang ẩm ướt lập tức khô mát trở lại.

Cảm giác có pháp thuật quả nhiên khác biệt, cảm giác cả người đều sống lại vậy.

“Thương Lăng thượng thần, cảm ơn ngươi mấy ngày nay chiếu cố, chúng ta xin từ biệt.”

Giản Chỉ Hề còn chưa nói xong, Thương Lăng lập tức bay đi.

Nhìn bóng lưng hắn, trong lòng Giản Chỉ Hề cảm thấy bất đắc dĩ, Thương Lăng quả nhiên là vị thần băng lãnh vô tình nhất.

Tốt xấu gì cũng chung hoạn nạn vài ngày, đầu cũng không quay lại, cũng không nói lời nào liền đi.

“Máu lạnh vô tình biến thái đại cầm thú.”

Giản Chỉ Hề thấp giọng lầm bầm một câu, ai biết, Thương Lăng vậy mà dừng lại, còn quay đầu.

Trong nháy mắt nàng liền chột dạ, không phải chứ, lời nói bậy thôi mà.

“Đuổi kịp ”

Giản Chỉ Hề sửng sốt, đây là tình huống gì thế?

Nhìn Giản Chỉ Hề đứng nguyên tại chỗ không động, Thương Lăng lại nói: “Muốn ta kéo ngươi?”

“Không không không, ta tự đi.”

Trong chốc lát Giản Chỉ Hề cũng không dám dây dưa, nhanh chóng theo sau Thương Lăng.

Hai người bay một trước một sau, một đường bay về phía Thiên cung.

Tốc độ của Thương Lăng rất nhanh, hơn nữa càng ngày càng càng nhanh.

Giản Chỉ Hề bay có chút thở hổn hển, nàng vừa mới vớt thằng nhãi này từ Uẩn Linh tuyền lên, mất nhiều sức lực, cực kỳ mệt mỏi.

Kết quả thằng nhãi này báo đáp nàng như vậy?

Tốc độ của Thương Lăng thực sự rất nhanh, cộng thêm trước đó nàng tiêu hao không ít khí lực, Giản Chỉ Hề muốn theo cũng không kịp.

“Thương Lăng thượng thần, ngươi chậm một chút, ta không theo được.”

“Muốn ta kéo ngươi sao?”

Giản Chỉ Hề chột dạ nhìn chung quanh một chút, chỉ lát nữa là phải đến Thiên cung, ngay lập tức mỗi người sẽ đi một ngả, hay là nhịn một chút.

Nếu không một lúc nữa Thương Lăng lôi kéo nàng trước phía công chúng thật thì chuyện kia lớn chắc rồi.

Lúc trước nàng bình tĩnh sinh sống, chính là bị quần chúng nhân dân bát quái đánh vỡ.

Một bước sai, từng bước sai.

Thế là, Giản Chỉ Hề nhanh chóng từ chối.

“Không không không, không cần, ta còn theo kịp.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.