Editor: Phù Đàm Bách Diệp
“Khi trận pháp khởi động, hấp thu một mảnh linh khí trên đất, có thể dùng đất đai cằn cỗi này sinh ra trận pháp cây lại không có sinh linh. Diệt trận quả thực rất khó.”
“Nhưng mà...”
Giản Chỉ Hề một bên nói, một bên vẽ bùa lên cây, có nhiều chỗ thậm chí chém luôn cây.
“Nhưng mà, hắn gặp phải ta, đơn giản ung dung phá trận pháp của hắn.”
“Mặc kệ hắn cuồng ngạo như thế nào thì cũng giống như bị ta đánh vào mặt, bị một tiểu Tư Mệnh đánh vào mặt, đánh thật vang!”
Giản Chỉ Hề nói xong câu đó đã trở lại bên Uẩn Linh tuyền.
Nàng xoay người, nói với Thương Lăng: “Thương Lăng thượng thần, hôm nay ta mang ngươi ra khỏi Hãn Hải Mê Lâm, phần ân tình này ngươi đừng quên, về sau đừng làm khó ta.”
Giản Chỉ Hề nói xong xoay người, dùng cây trâm của nàng khắc chữ lên một tảng đá dễ thấy nhất tại Uẩn Linh tuyền.
Lão tử từng du lịch qua đây.
Sau khi Giản Chỉ Hề khắc xong, thoả mãn vỗ vỗ tay, nếu như người bày trận nhìn thấy nhất định sẽ tức chết cho xem.
Bỏ ra công sức lớn như vậy bày xuống một trận pháp đã bị nàng phá mà không nói.
Ở cục đá của mắt trận còn lưu lại lời kịch du lịch kinh điển, giống như là nàng chỉ tới du ngoạn.
Quả thực không nên quá kiêu ngạo.
Giản Chỉ Hề cười hài lòng, nhưng Thương Lăng đứng bên cạnh lại đen mặt hoàn toàn.
Nhìn mấy chữ này, sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076248/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.