Chương trước
Chương sau
Editor: Phù Đàm Bách Diệp

Giản Chỉ Hề sửng sốt, à, dường như từ đầu tới đuôi đều là nàng cố gắng, hắn ngồi hưởng thành quả!

Nàng bĩu môi, Thương Lăng thượng thần không gì là không làm được, cũng có thể đứng phía sau một tiểu Tư Mệnh chiếm tiện nghi.

“Thương Lăng thượng thần, ngươi có ý kiến gì với trận pháp trong Hãn Hải Mê Lâm này không? Hoặc có ý nghĩ phá giải gì không?”

“Không có ”

Thương Lăng trả lời dứt khoát, giọng nói không mang theo phập phồng, cũng không có chút ngượng ngùng, cứ như đây là chuyện đương nhiên.

Giản Chỉ Hề hừ nhẹ, nghiêng đầu sang chỗ khác, lật mảnh gỗ của nàng.

“Vậy ngươi đi theo ta là được, ta mang ngươi ra ngoài.”

Giản Chỉ Hề giơ mảnh gỗ, một dáng vẻ ta là người tốt.

“Ừ”

“Thế nhưng ngươi phải đồng ý với ta, sau khi ra ngoài, ngươi không được tìm ta gây phiền phức, chúng ta xóa bỏ, không liên quan gì nữa.”

Giản Chỉ Hề nói rất nghiêm túc.

Nàng nghĩ kỹ rồi, từ ngày gặp phải Thương Lăng, xui xẻo không ngừng đến với nàng.

Đầu tiên là ở Tiếp Phong Yến liên tiếp bị mất mặt mà không hiểu vì sao, bị vạn tiên phỉ nhổ, là nơi đầu sóng ngọn gió.

Sau đó bị bắt hạ phàm lịch kiếp, hai đời đều thê thảm.

Nếu không phải tại Thương Lăng, Dao Cơ làm sao lại nhằm vào nàng?

Nếu không phải tại Thương Lăng, nàng làm sao lại chọc vào một nhà Xích Đế, phiền phức tới không ngừng?

Tất cả tất cả, tất cả đều tại Thương Lăng!

Cái này cơ bản là tai bay vạ gió, mầm tai họa không quan hệ gì với nàng lại rơi xuống đầu nàng.

Dù sao nói gì đi nữa nàng cũng sẽ không đi lịch kiếp nữa đâu, đau quá đau.

Nàng chỉ muốn làm một tiểu Tư Mệnh nho nhỏ giống như trước, không có ưu phiền.

Thương Lăng, chỉ là một ngôi sao xa cuối chân trời, xa không thể chạm tới, nàng hái không được, cũng không vọng tưởng, qua đoạn thời gian này là được rồi.

Nghe Giản Chỉ Hề nói, thần sắc Thương Lăng vốn băng lãnh lại càng băng lãnh hơn.

Hình như nàng cũng cảm giác nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống.

Thương Lăng sắc mặt không thay đổi, một câu cũng chưa nói, nhưng Giản Chỉ Hề biết hắn đang tức giận.

Hai người yên lặng một lúc lâu, rốt cuộc Thương Lăng cũng mở miệng.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Giản Chỉ Hề sửng sốt, nàng suy nghĩ nhiều? Cái gì gọi là suy nghĩ nhiều?

Vì sao mỗi lần Thương Lăng nói ra một câu đều có vô số ý thế hả?

Vậy cho nên hắn có ý gì?

Giản Chỉ Hề có chút tức giận, cùng người này nói chuyện quá mệt mỏi, chẳng lẽ đây chính là sự khác nhau trong truyền thuyết?

Nàng hai nghìn tuổi, hắn bảy nghìn tuổi, hắn già như vậy, khác nhau cũng bình thường!

Nàng cần phải kính già yêu trẻ, không nói lý với người lớn tuổi!

Lần nói chuyện này tan rã trong không vui, Giản Chỉ Hề chuyển người, bắt đầu phá trận.

Nàng đi tới một cái cây trước mặt, ở gốc cây kia khắc xuống một đạo phù văn, phù văn lóe lên, lún vào trong cây.

Ngay sau đó, nàng lại đi tới một thân cây bên cạnh, bắt đầu khắc phù văn.

Thương Lăng không nói một lời, ở sau lưng nàng không giúp đỡ, cũng không lên tiếng.

Giản Chỉ Hề cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng, thế là nàng mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc này.

“Người bày bố trận pháp này là một người vô cùng cuồng vọng.”

“Hắn cho rằng đời này sẽ không có người phá được trận pháp của hắn, cho nên rõ ràng rất phức tạp nhưng hắn lại xử lý vô cùng đơn giản.”

“Ví dụ như vị trí này, cần phải thả ba cây, thế nhưng hắn chỉ thả một cây.”

“Hắn vẫn là một tên vô cùng ngu ngốc.”

“Nếu như đem cái cây này chuyển hướng phía đông, ở phía đông cũng không cần phiền toái như vậy.”

“Đương nhiên, hắn vẫn rất không có nhân tính.”

Giản Chỉ Hề lải nhải nói, khinh bỉ và oán giận trong lòng vô ý phát ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.