Trên đại điện, chỉ còn lại Quân Bắc Hàn cùng Mộ Thanh Yên.
Quân Bắc Hàn ôm Mộ Thanh Yên, xoay khuôn mặt nàng lại, trán kề trán nàng, giống như lúc trước thân mật như thế.
Khi đó, hắn luôn thích cùng nàng trán kề trán, chóp mũi chạm nhau, nhìn dáng vẻ nàng gần sát.
“Thanh Yên, thật xin lỗi, ta không bảo hộ nàng thật tốt, là ta vô dụng, là ta vô năng, là ta mang đến cho nàng nhiều thống khổ như vậy.”
“Thấy nàng biến thành dạng này, ta còn thống khổ hơn bất cứ gì, khổ sở hơn bất cứ ai.”
Quân Bắc Hàn nhìn hai tròng mắt đỏ hồng của Mộ Thanh Yên, trong cặp mắt đáng sợ kia, cũng không nhìn thấy bóng của hắn.
Hắn chớp mắt một cái, nước mắt liền chảy xuống, đây là từ lúc hắn hiểu chuyện tới nay, lần đầu tiên rơi lệ.
“Thanh Yên, nàng nghe được không?”
“Thanh Yên, nàng còn có thể cảm nhận được ta không?”
Mộ Thanh Yên mở to hai tròng mắt đỏ hồng, không có một tia phản ứng, như một con rối giật dây.
“Không sao, dù nàng biến thành cái dạng gì, ta đều yêu nàng, tai nhọn nhọn, cũng rất đáng yêu mà.”
“Ta nghe con thỏ nói, ta là Thương Lăng chuyển thế. Từ trước thân phận này đối với ta mà nói, xa xôi mà chẳng liên quan, một chút cảm giác cũng không có.”
“Nhưng bây giờ, ta thấy may mắn cỡ nào khi là hắn, cho nên, có phải sau khi ta chết, ký ức bất diệt, còn có thể tiếp tục yêu nàng hay không?”
“Thanh Yên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076214/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.