Mộ Thanh Yên bật người dậy, miệng đầy máu tươi, nhìn đặc biệt đáng sợ.
Nàng tự tay dò xét hơi thở của Quân Bắc Hàn, không còn thở nữa.
Lại cúi đầu nhìn trái tim hắn, đã bị nàng cắn máu thịt be bét.
Mộ Thanh Yên nhìn thi thể Quân Bắc Hàn, nhìn Kim Loan điện phơi thây, nhìn máu nhuộm nơi nguy nga lộng lẫy này.
Nàng lúc này mới ý thức được chính mình đã làm cái gì.
Nước mắt như sương mù che trước mắt ánh mắt, khiến tất cả trở nên đặc biệt mờ nhạt.
Lúc này Mộ Thanh Yên không có lấy một tiếng khóc, chỉ có tiếng nước mắt rơi thật nhiều.
Nàng làm sao cũng không ngờ tới, kết cục đời thứ hai lại là cái dạng này.
Vân Triệt bởi vì nàng mà bị hại chết, Bắc Hàn cứu nàng mất máu mà chết.
Bây giờ, chỉ còn lại có một mình nàng thôi.
Bọn họ đều chết, chỉ có một mình nàng còn sống thôi.
Nàng rốt cục cảm nhận được tư vị đời trước Hề Minh Húc trơ mắt nhìn nàng chết đi.
Chính người mình yêu, vì mình mà chết, để lại chính mình một kẻ, sống một mình hậu thế.
Nàng bây giờ cũng rất muốn hỏi một câu: Bắc Hàn, chàng cứu thiếp như vậy, để lại thiếp một mình, có hỏi qua thiếp có nguyện ý hay không?
Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, nước mắt như mưa rơi xuống, thống khổ tràn ngập trong lòng.
Nàng không nguyện ý cơ mà.
Nhìn thi thể khắp nơi trên đất, nghe mùi máu tươi tràn ngập, cảm thụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076215/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.