Chương trước
Chương sau
“Vâng, hoàng thượng!”

Thống lĩnh Ngự Lâm Quân Kính Chí Tân lĩnh mệnh, sau đó mang theo Ngự Lâm Quân thừa lại ra khỏi Kim Loan điện, sau đó bao vây Kim Loan điện lại.

“Thanh Yên, Thanh Yên!”

Quân Bắc Hàn ôm Mộ Thanh Yên hóa yêu, lúc thấy nàng vết thương chằng chịt, không có một chỗ hoàn hảo, tâm hắn đau đến không kiềm được.

Nhưng mà Quân Bắc Hàn có gọi thế nào, Mộ Thanh Yên cũng không phản ứng với hắn, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Đôi mắt đỏ ngầu không hề có tiêu cự nhìn nơi khác.

Nếu không phải nàng bị thương quá nặng, Quân Bắc Hàn không chút nghi ngờ, hiện tại nàng sẽ tiếp tục giết người.

“Sao nàng lại biến thành dạng này?”

Quân Bắc Hàn ôm Mộ Thanh Yên, quay đầu hỏi Huyền Băng Tông trưởng lão.

“Người đã trúng yêu độc.”

“Yêu độc?”

“Đúng, đó là một loại thủ đoạn rất độc ác, nuôi xà thành cổ độc, lợi dụng máu tươi của người sống cho cổ xà ăn, nhờ máu huyết của họ mà kích phát yêu độc trong cơ thể.”

“Người bị những thứ cổ xà này cắn trúng sẽ trúng yêu độc, toàn thân trên dưới đều biến thành yêu quái, yêu biến sẽ không có được yêu thể, cũng sẽ không thành yêu, vẻn vẹn chỉ là thân thể dị biến, mất lý trí, chỉ để lại dục vọng nguyên thủy nhất mà thôi.”

Quân Bắc Hàn nghe được giải thích như vậy thì khiếp sợ không thôi.

Hắn không có cách nào tưởng tượng trước khi hắn đến, bên trong hang núi kia, Mộ Thanh Yên bị nhiều cổ xà cắn xé thế nào.

Một đống thi thể cổ xà kia, dày đặc, chỉ nhìn liền khiến người ta sợ hãi, huống chi là bị cắn xé chứ?

“Dục vọng nguyên thủy nhất sao? Trong lòng nàng nhất định là tràn ngập hận ý, mới có thể trở lại nơi đây, trở lại nơi hủy hoại Vân Triệt, hủy hoại triều thần trước mặt nàng, đại khai sát giới sao?”

Tâm Quân Bắc Hàn đau đớn không thôi, hết thảy thống khổ này, nói là triều thần mang cho nàng, không bằng nói là hắn mang đến.

Nếu không phải cái thân phận này của hắn, nếu không phải hắn không bảo vệ tốt cho nàng, làm sao lại có nhiều chuyện như vậy?

“Yêu độc này có biện pháp giải không?”

“Thần không nghiên cứu độc cổ quá nhiều, có thể trở về cùng các sư huynh đệ thương thảo một phen, sau đó...”

“Thanh Yên không thể chờ lâu như vậy! Nàng như bây giờ, sau này còn không biết lại biến thành dạng gì! Không có biện pháp khác sao?”

Quân Bắc Hàn trực tiếp cự tuyệt đề nghị của Huyền Băng Tông trưởng lão.

“Có, cởi chuông phải do người buộc chuông, những cổ xà kia do ai cho uống máu, dùng máu trong tim người đó giải.”

“Máu trong tim?”

“Theo thần quan sát, những cổ xà kia chắc là uống máu tiểu thái tử, nhưng hôm nay máu của người đã bị khô, không có... Trừ phi...”

“Trừ phi cái gì?”

“Moi tim, ép máu...”

Toàn thân Quân Bắc Hàn chấn động: “Điều đó không thể, Vân Triệt đã chết, không thể đối xử với thi thể nó như vậy!”

“Nhưng người đã chết, so với giữ lại toàn thây, không bằng cứu người sống.”

“Nhưng nó là nhi tử của trẫm!”

“Sinh tử luân hồi, thiên đạo tuần hoàn, hoàng thượng đừng quá xem trọng.”

“Ta bây giờ chỉ là một phàm nhân.”

Trưởng lão kia than nhẹ một tiếng, lắc đầu.

“Vậy máu của ta thì sao?”

Trưởng lão kia cả kinh: “Hoàng thượng, tuyệt đối không thể, lấy máu tim sẽ tổn thương căn bản, lỡ như không đủ, ngay cả chính mình...”

Quân Bắc Hàn trực tiếp cắt lời ông ta: “Vậy chính là có thể rồi?”

“Tiểu thái tử là huyết mạch của ngài, huyết mạch tương thông, chắc là có thể.”

“Trẫm biết rồi, ngươi đi xuống đi.”

“Hoàng thượng!”

“Đủ rồi! Ta đã không bảo vệ nàng cẩn thận hai lần, ta không thể lại trơ mắt nhìn nàng trải qua đau đớn như vậy.”

“Hoàng thượng ngài...”

“Đi xuống đi.”

Trưởng lão kia than nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn rời khỏi Kim Loan điện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.