Quân Bắc Hàn nói như vậy, tay Mộ Thanh Yên dừng lại không thể phản bác.
“Trước đây khi còn bé, không phải ngươi rất thích đè đầu cưỡi cổ trẫm sao?”
Quân Bắc Hàn lại bắt lấy tay Mộ Thanh Yên đặt trong tay mình lần nữa.
Dùng vải tẩm thuốc bôi cho Mộ Thanh Yên, thuốc mát lạnh chấm trên cánh tay mang đến một cảm giác thoải mái.
“Còn nhớ ba năm trước đây lần đầu ngươi đánh trẫm, cũng bôi thuốc cho trẫm như thế.”
Mộ Thanh Yên sững sờ, khi đó nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bị Quân Bắc Hàn làm tức chết.
Đánh một lúc lại không nỡ.
“Khi đó, người không hiểu chuyện, cũng không nghe lời, ta tức giận mới nặng tay đánh người.”
“Cho nên ngay từ đầu người chính là muốn tốt cho trẫm đúng không?”
Mộ Thanh Yên mím môi không nói.
“Trẫm không ngốc, trong từng câu chữ ngươi phê bình chú thích đều mang kỳ vọng thắm thiết, mọi an bài của ngươi nhìn như hoang đường nhưng luôn là muốn lót đường cho trẫm, có đúng không?”
“Hoàng thượng, có đôi khi người ta dễ thua do tự cho là mình thông minh.”
Mộ Thanh Yên mặt không đổi sắc, thu liễm cảm xúc rất khá.
“Thật sao? Sao trẫm lại cảm giác ngươi chỉ không chịu thừa nhận mà thôi.”
“Hoàng thượng, nếu như không còn việc khác, người có thể trở về, đêm đã khuya rồi.”
Quân Bắc Hàn lại không buông tha, thuốc đã bôi rồi nhưng vẫn không chịu buông tay.
“Mộ Thanh Yên, trong lòng ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076101/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.