Thủ phủ Vân Ninh thành, thây phơi khắp nơi.
Hề Minh Húc ôm Hạ Triều Ca, thất thanh khóc rống, thân thể không ngừng run rẩy.
Hắn trơ mắt nhìn nhắm mắt Hạ Triều Ca, trong lòng tràn ngập sợ hãi và bàng hoàng.
Giống như một đứa trẻ không tìm được đường về, phía trước mờ ảo không tìm được lối ra, không nhìn thấy hy vọng.
Trong lòng đau đớn lan tràn khắp toàn thân.
Đây là lần đầu tiên Hề Minh Húc khóc rống, không để ý hình tượng khóc rống trước mặt tướng sĩ.
Nhưng mà người ở đây không ai cười nhạo hắn.
Ngay cả chính bọn họ cũng không nhịn được rơi lệ.
Đó là hoàng hậu Ly quốc của họ, là chủ soái của họ, xông pha chiến đấu, xung phong đi đầu.
Một nữ tử có thể làm được đến mức này khiến người ta kinh thán, có thể nào không rơi lệ được.
Thời gian từng giây từng khắc đi qua, ánh tà dương như máu dần rơi xuống chân trời, ánh trăng xuất hiện trên bầu trời.
Hề Minh Húc không để ý nỗi đau của hai chân mình, ôm thi thể lạnh như băng của Hạ Triều Ca từng bước một đi tới bên cạnh chiến mã.
Hắn đặt nàng lên, trở mình lên ngựa, mang nàng về kinh thành.
Ngày hạ táng hoàng hậu Ly quốc, Ly quốc có một trận mưa to hiếm thấy, dường như đến cả ông trời cũng khóc.
Hề Minh Húc không than một tiếng đứng trong mưa, không che dù, cũng không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Sắc mặt hắn trầm tĩnh, trầm tĩnh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076073/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.