Thật vất vả thương thế của hoàng muội mới khỏi, cũng bình tĩnh hồi cung.
Lại không nghĩ rằng, cái tên hỗn đản Hề Minh Húc kia lại tới!
Cái tên hỗn đản kia quả thực quá đáng!
Trêu chọc hoàng muội ta, sau đó còn đi câu dẫn Hạ Uyển Tình, điều này cũng thôi đi, còn mang nữ tử vào quân doanh!
Nếu ta là phụ hoàng, ta sẽ băm hắn ra trước rồi nói sau.
Dạng cặn bã này, trêu hoa ghẹo nguyệt, câu tam đáp tứ, quả thực không thể nhịn được nữa.
Càng làm ta hơn tức giận lại đau lòng là hoàng muội lại vì hắn mà ngăn cản phụ hoàng nghiêm phạt.
Lúc trước cùng trèo tường, ta biết rõ hoàng muội thích hắn.
Ta chỉ không nghĩ đến, hoàng muội lại ngốc như vậy, biết rõ đó là một kẻ cặn bã mà còn liều lĩnh xin tha cho hắn.
Cầu xin thì cũng thôi đi, cái tên hỗn đản kia lại còn mặt dày mày dạn nương nhờ Triều Vân Cung không đi.
Ta giận hoàng muội không thương bản thân mình, cũng giận Hề Minh Húc âm hồn bất tán.
Rất nhiều lần ta muốn vào Triều Vân Cung trực tiếp xé xác hắn, hắn dám đắc ý như vậy, đùa bỡn cảm tình của hoàng muội ta.
Nhưng mà khi ta thấy nụ cười hạnh phúc ngọt ngào trên mặt hoàng muội, ta lại không đành lòng.
Dù Hề Minh Húc có khốn kiếp tới đâu, có đáng ghét bao nhiêu, nhưng hắn vẫn là kẻ khiến hoàng muội hài lòng.
Ta không dám tùy tiện chia rẽ bọn họ, ta sợ hoàng muội sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076072/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.